Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 282 - Chương 282: Triệu Nhân Bân: Ông Chủ Diệp Đó Là Ai?

Chương 282: Triệu Nhân Bân: Ông chủ Diệp đó là ai? Chương 282: Triệu Nhân Bân: Ông chủ Diệp đó là ai?

“Bây giờ hai người thế sao? Vẫn tốt chứ?” Hứa Kiến Bình lại hỏi.

“Rất tốt! Đã viên mãn rồi!”

Mẹ Diệp cười nói.

“Viên mãn? Ừ! Cháu trai cũng có rồi này! Còn đứa nữa, a, là Long Phượng Thai? Rất giỏi nhỉ!” Hứa Kiến Bình nhìn về phía Diệp Mặc, đầu tiên là hơi giật mình, sau đó thì lại lộ ra vẻ hâm mộ.

Mình vẫn còn chưa có cháu trai để bế, mà Chính Hoa đã có hai cái rồi, lại còn đầy đủ cả trai lẫn gái luôn.

“Rất tốt! Rất tốt! Đúng là viên mãn rồi!”

Hứa Kiến Bình gật đầu liên tục rồi lại thở dài.

Có lẽ cuộc sống của Chính Hoa không giàu có như mình, nhưng mà bình bình đạm đạm cũng rất hạnh phúc.

“Đứa con trai này của ông giỏi nhỉ! Chẳng qua là, sao con trai ông kết hôn mà lại không mời tôi! Năm đó tôi cũng đã bế con trai của ông rồi mà, tôi là chú Hứa của nó mà!” Hứa Kiến Bình cười nói.

“Nó vẫn chưa làm hôn lễ, chờ đến khi đó thì nhất định sẽ mời ông!” Mẹ Diệp nói.

“Ah! Hóa ra là vậy! Vậy thì tốt, nhất định phải mời tôi đó, khi nào con tôi kết hôn thì tôi cũng gọi hai người.” Hứa Kiến Bình nói.

Ông ta cũng không thấy kỳ lạ, những năm gần đây, sinh con xong rồi lại kết hôn cũng là chuyện bình thường.

“Đi đi, đi vào ngồi thôi! Mọi người cũng ngồi bàn đó đúng không!”

Sau đó, Hứa Kiến Bình lại bắt chuyện với mấy người nữa, rồi mới đi về phía chỗ ngồi của mình.

Diệp Mặc cũng đi theo, sau đó hắn ngồi cạnh cha mẹ mình.

“Lão Hứa!”

Liên tục có người ngồi xuống, một lát sau, lại có một người đi tới, người này nhìn thấy Hứa Kiến Bình thì hô lên một tiếng nhiệt tình.

“Lão Lưu, đến đây đến đây! Đây là Chính Hoa và Thúy Anh này, còn đây là con của hai người họ!”

Hứa Kiến Bình lên tiếng chào hỏi, rồi giới thiệu một nhà Diệp Mặc.

“Chính Hoa? A! Đúng là lâu rồi không gặp nhỉ, chắc cũng phải hai mươi năm rồi!”

Người này sợ hãi than lên một câu: “Thật không ngờ lại còn có thể nhìn thấy ông!”

“Lão Lưu!”

Cha Diệp cũng đứng dậy, hô lên một tiếng đầy nhiệt tình.

Hai người hàn huyên một phen, thì Lão Lưu này mới ngồi xuống nói chuyện với Hứa Kiến Bình.

“Lão Triệu đến rồi!”

Một lát sau, nơi cửa phòng hội trường hơi oanh động, người phía bên đó đều đứng dậy nhìn về phía lối vào.

Có người đang kêu lên ông chủ Triệu, Triệu tiên sinh…

Người của bàn này cũng ngẩng đầu lên nhìn sang.

Cha Diệp và Mẹ Diệp cũng quay về hương đo quan sát, một lát sau mới thấy một người đi về phía bên này, xung quanh người này còn có rất nhiều người vây quanh, người này khoảng tầm 50 tuổi, cơ thể cao mà gầy, tóc hơi bạc, khuôn mặt cũng hơi gầy gò nhưng tinh thần lại rất tốt.

Nơi người này đi qua thì mọi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn ông ta, không ít người còn nhiệt tình đứng lên hô một tiếng ông chủ Triệu.

Một màn này, đúng thật là cực kỳ phong quang!

“Đúng là rất hãnh diện nhỉ!”

Cha Diệp cảm thán một câu, trong mắt cũng có một tia hết sức hâm mộ.

“Đúng thế!”

Hứa Kiến Bình cũng thở dài.

Ông ta chỉ là một ông chủ nhỏ, sao có thể sánh được chứ.

“Đến rồi!”

“Đừng khách khí như vậy, gọi tôi là Lão Triệu là được! Tối nay mọi người nhất định phải ăn ngon uống say đấy nhé.

Triệu Nhân Bân vừa đi vừa nhiệt tình vào hỏi những người ở xung quanh.

“Lão Hứa!”

Khi Triệu Nhân Bân đi về phía bên này, thì hướng về phía Hứa Kiến Bình hô lên một tiếng, sau đó ông ta lại nhìn quanh một vòng, chào hỏi từng người một, cho đến khi nhìn thấy Cha Diệp thì ông ta lại hơi ngơ ngác một chút, có chút không nhận ra.

“Chính Hoa đó! Ông không nhận ra à?”

Hứa Kiến Bình cười nói.

“Ah! Đúng đúng đúng! Chính Hoa, tôi nhớ ra rồi, nhiều năm không gặp rồi!” Triệu Nhân Bân lộ ra vẻ bừng tỉnh.

Vị Diệp Chính Hoa này là người một bạn cũ, nhưng hơn hai mươi năm không gặp rồi, suýt nữa thì quên mất, nhưng không biết vì sao hôm nay đối phương lại liên lạc với mình, vừa hay con trai muốn kết hôn, nên mình thuận miệng mời luôn.

“Thật sự là rất lâu rồi!”

Triệu Nhân Bân cảm khái một tiếng.

Hai người đã hơn hai mươi năm không gặp rồi, không ngờ lại gặp được trong hôn lễ của con trai mình.

“Lão Triệu!”

Cha Diệp đứng dậy rồi hô một tiếng rất nhiệt tình.

“Ông đừng khách khí như vậy! A, đây là Thúy Anh đúng không! Đây là…con trai hai người à?” Triệu Nhân Bân mỉm cười nhìn Mẹ Diệp, rồi lại nhìn về phía Diệp Mặc.

“Đúng vậy!” Mẹ Diệp gật đầu.

“Có cháu rồi cơ à? Hai người thích nhé!”

Triệu Nhân Bân cười nói: “Hôm nay mọi người nhất định phải ăn uống no say đấy.”

Ông ta nói xong thì chào một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.

“Có vẻ như thân thể của Lão Triệu vẫn rất tốt nhỉ!”

Cha Diệp người xuống rồi cười nói.

“Ông ấy uống nhiều rượu quá nên cũng không quá tốt rồi! Giống như tôi vậy, có rất nhiều bệnh vặt.” Hứa Kiến Bình lắc đầu nói.

“Ông cũng uống ít đi một chút.”

Cha Diệp trịnh trọng nói.

“Nếu như có thể thì tôi cũng không muốn uống!” Hứa Kiến Bình cười khổ nói.

Hai người họ trò chuyện với nhau, Mẹ Diệp ở bên cạnh thỉnh thoảng chen vào vài câu, còn Diệp Mặc thì ngồi chơi với hai đứa bé.

Bình Luận (0)
Comment