Người một nhà rời khỏi khách sạn, rồi đi thẳng đến một trung tâm thương mại.
“Năm đó chúng ta là bạn rất thân, chú ấy còn từng bế con rồi đấy! Chẳng qua là khi cha về nhà thì liên hệ ít dần, dần dần thì gãy liên lạc.”
Trên đường đi thì Cha Diệp kể lại một ít chuyện năm đó.
Thần sắc của ông thỉnh thoảng lại trở nên kích động, thỉnh thoảng lại hơi cảm khái.
Khi đến trung tâm thương mại, thì mọi người đi vào một cửa hàng đồ nam trước, Cha Diệp chọn một bộ âu phục và giày da, rất nhanh liền xong, trái lại thì Mẹ Diệp lại chọn đi chọn lại, có bộ quần áo thì bà cảm thấy hơi hoa lệ nên không phù hợp, có bộ quần áo thì bà lại cảm thấy quá đắt, không cần thiết.
Chọn rất lâu mới chọn được một bộ.
Mọi người quay lại khách sạn, chuẩn bị một lát thì đã đến năm giờ chiều.
Người một nhà liền gọi xe đi đến khách sạn.
“Oa!”
Mọi người vào khách sạn, đi đến trước phòng tiệc, Mẹ Diệp quan sát cách trang trí của hội trường thì sợ hãi than lên một tiếng.
Bên trong được trang trí mộng ảo như tiên cảnh vậy, thực sự là rất hào hoa.
“Lão Triệu là ông chủ lớn rồi, cái này thì tính là gì chứ!” Cha Diệp cười nói.
Lão Triệu chỉ có một đứa con trai, bình thường cực kỳ yêu thương, giờ con trai muốn kết hôn, nên tất nhiên phải làm một hôn lễ tốt nhất rồi.
“Theo ông thì sau này hôn lễ của con trai mình sẽ như thế nào mới tốt?”
Mẹ Diệp lôi kéo Cha Diệp sang một bên rồi nhỏ giọng hỏi.
Tuy rằng hiện giờ Tiểu Mặc chưa vội kết hôn, nhưng bà đã suy nghĩ về chuyện hôn lễ từ sớm rồi, bây giờ lại nhìn thấy hiện trường hôn lễ này, thì bà không nhịn được mà bắt đầu mơ ước.
Hiện giờ con trai có bản lĩnh, kiếm được rất nhiều tiền, Ngọc Tình thì là Thiên Hậu, nên chắc chắn cấp bậc của hôn lễ sẽ không thể thấp được, phải làm tốt nhất, phải đặt ở khách sạn và nhà hàng sang trọng nhất.
Không không…
Khách sạn không được, nghe nói có trang viên và đảo gì gì đó, chuyên môn dùng để cử hành hôn lễ long trọng, vậy mới tốt.
Đúng là hơi đắt một chút, nhưng đáng giá.
Bà cảm thấy, bình thường có thể tiết kiệm một chút, nhưng loại chuyện như kết hôn thì cả đời chỉ có một lần, vậy thì tuyệt đối không thể tiết kiệm.
“Vậy thì rất tốt! Nhưng cụ thể vẫn phải xem Tiểu Mặc và Ngọc Tình muốn như thế nào đã, chúng ta bận tâm làm gì.” Cha Diệp cười nói.
“Ông nói cũng đúng!” Mẹ Diệp cười gật đầu.
Chính mình quan tâm hơi nhiều!
Lúc này, đã có rất nhiều người đi vào, ba người cũng đi vào ghi danh một chút, rồi đi tìm vị trí của mình.
“Đúng là không tồi!”
Diệp Mặc ôm hai đứa bé trong ngực, vừa đi vừa quan sát bốn phía, rồi cười nói.
Không có một hai triệu thì đừng hòng trang trí hôn lễ như này.
“Tiểu Mặc, ở đây!”
Cha Diệp đi về phía trước, khi tìm thấy vị trí thì ông quay người hô lên.
“Chính Hoa?”
Đúng lúc này, có người hô lên tên của Cha Diệp.
Cha Diệp quay người lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang bước nhanh đến, cơ thể người này hơi cao lớn, nhưng cũng hơi béo, cái bụng và gương mặt đều tròn vo, Cha Diệp hơi giật mình, nhất thời không nhận ra.
“Tôi là Kiến Bình đây! Ông không nhận ra tôi rồi à?” Người kia cười nói.
“Ui! Thúy Anh, bà cũng đến à? Đây là…con trai hai người à? Oa! Con trai hai người đẹp trai quá! Chính Hoa, năm đó ông cũng không đẹp trai như vậy đâu, sao lại sinh ra một đứa con đẹp trai như vậy chứ?”
Hứa Kiến Bình nhìn trái phải một chút, khi nhìn thấy Mẹ Diệp thì cười nhiệt tình một tiếng, rồi lên tiếng chào hỏi, khi ông ta nhìn thấy Diệp Mặc thì hơi ngẩn ngơ, giống như có chút không dám tin.
Tuy Chính Hoa và Thúy Anh lúc trẻ cũng rất đẹp, nhưng mà, còn lâu mới đẹp đến trình độ này!
“Ha ha! Đây chính là bản lĩnh đó!”
Cha Diệp cười ha ha, đi lên vài bước vỗ vai của Hứa Kiến Bình rồi nói: “Sao ông lại béo thế này, thay đổi nhiều đến mức suýt nữa tôi không nhận ra.”
“Ấy! Tôi cũng hết cách! Nhiều tuổi rồi, phàm ăn, nên dĩ nhiên nhiên không quản được dáng người.”
Hứa Kiến Bình sờ bụng một cái rồi cười khổ nói.
“Xem ra ông cũng làm ăn rất tốt nhỉ!”
Cha Diệp cười nói.
“Cũng tạm được!” Hứa Kiến Bình mỉm cười: “Nhưng không so được với Lão Triệu! Người ta là ông chủ lớn có mấy cái công ty và công xưởng, còn tôi chỉ là một ông chủ nhỏ mà thôi, kiếm chút tiền nhỏ, cũng coi như là có chút tiền.”
Sau đó, ánh mắt ông ta nhìn Cha Diệp hơi lóe lên vẻ tiếc hận.
“Ông vẫn ở quê nhà à? Nếu như năm đó ông không đi, mà ở lại thì nhất định cũng có thể thành công, thật là đáng tiếc.” Hứa Kiến Bình thở dài.
Năm đó, mấy anh em bọn họ đều làm ăn cùng một chỗ, sau khi thất bại thì có vài người rời đi, trong đó có vị này, nghe nói là về quê nhà tìm việc làm chứ không đi làm ăn nữa.
Bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy rất đáng tiếc.
“Đúng là hơi đáng tiếc, nhưng mọi chuyện cũng qua rồi, cũng không quan trọng.” Cha Diệp cười nói.
“Cũng đúng! Đều là chuyện quá khứ rồi, chúng ta cũng đều già rồi!”
Hứa Kiến Bình mỉm cười, thần sắc còn hơi cảm khái.