“Lần sau anh đừng làm như vậy nữa, quá phiền phức!”
Tô Ngọc Tình nắm tay Diệp Mặc, rồi nhẹ nhàng bóp một cái, sau đó dùng giọng ôn nhu nói: “Thức ăn ở đây em vẫn ăn được mà, em có phải công chúa được nuông chiều tư bé đâu.”
“Không sao đâu, dù sao anh cũng nhàn rỗi mà.” Diệp Mặc mỉm cười.
Tô Ngọc Tình nhìn Diệp Mặc, sau đó hơn nhón chân lên, rồi nhẹ nhành hôn lên môi hắn một cái, sau đó nàng cười một tiếng rồi đi về phía bàn, nàng mở nắp khay ra, thì lập tức kêu lên một tiếng.
“Anh làm bánh bao hấp à! Món này rất mất công đấy!”
“Em rất thích ăn món này mà!”
“Đúng là em rất thích ăn! Nhưng mà, làm món này rất tốn công.”
Tô Ngọc Tình nói xong thì đinh ngồi xuống.
“Ai da!”
Cái mông vừa chạm ghế thì nàng hô lên một tiếng, cánh tay ngọc vội vàng đỡ lấy eo.
“Sao thế?” Diệp Mặc hơi giật mình.
“Tại anh chứ sao!”
Tô Ngọc Tình đỏ mặt rồi trừng mắt một cái.
“Đau lắm à?”
Đầu tiên Diệp Mặc hơi giật mình, tiếp theo thì mới chợt hiểu ra, liền ngượng ngùng hỏi.
“Hơi hơi! Có thể là do mấy ngày gần đây em hơi mệt, ngồi quá nhiều nên eo không tốt.” Tô Ngọc Tình cau nhẹ mày lại.
“Vậy thì lát nữa anh mát-xa cho em nhé!” Diệp Mặc nói.
“Ừm được!” Tô Ngọc Tình gật đầu.
Tay nghề mát-xa của Diệp Mặc rất lợi hại, có lẽ mát-xa một lát sẽ đỡ hơn.
“Ừm, ngon quá!”
Nàng cầm đũa gắp một cái bánh bao đưa lên miệng, hàm răng nhẹ nhàng khẽ cắn một miếng, nước súp liền nổ tung ở trong khoang miệng, nhưng hơi nóng một chút, nàng vội vàng há miệng hà mấy hơi, sau đó mới nhai nhai rồi nuốt xuống.
Nàng hơi híp mắt lại, gương mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
Quả nhiên món ăn của anh ấy vẫn là ngon nhất!
“Cẩn thận nóng! Em ăn chậm một chút!” Diệp Mặc nhìn đến bật cười.
“Không có việc gì!”
Tô Ngọc Tình mỉm cười, lại ăn thêm một miếng nữa.
Diệp Mặc thì ở bên cạnh nhìn nàng ăn.
Dung mạo của nàng quá đẹp, để cả ăn đồ ăn cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là khi nàng ăn bánh bao hấp, hai má của nàng phồng lên, nhìn rất đáng yêu và hồn nhiên.
“Anh nhìn cái gì thế!”
Tô Ngọc Tình thấy Diệp Mặc cứ nhìn mình chằm chằm thì hơi ngượng ngùng.
“Nhìn em chứ sao!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Anh chưa nhìn đủ sao!”
Tô Ngọc Tình liếc mắt, sẵng giọng một cái, nhưng đáy lòng nàng vẫn thấy đắc ý.
Nàng ăn thêm mấy cái rồi đặt đũa xuống.
“Còn có mấy cái mà, em không ăn được nữa à?”
Diệp Mặc thấy thế thì hơi kinh ngạc.
“Mấy cái này để dành cho chị Mạn Ny.” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Dưới bếp vẫn còn, anh đang hấp ở dưới đó, em cứ ăn đi.” Diệp Mặc bật cười nói.
“Thật không? Vậy thì em không khách khí nữa.”
Tô Ngọc Tình sửng sốt một chút, rồi lại cầm đũa lên ăn tiếp.
“Chắc cũng hấp xong rồi.”
Diệp Mặc nhìn đồng hồ, rồi chạy xuống nhà bếp lấy bánh bao, hắn mang một phần qua phòng của cha mẹ, còn một phần thì đưa cho Ngọc Tình.
Nàng đã thay quần áo xong, liền mang bánh bao đưa đến phòng của Dương Mạn Ny.
“Diệp Mặc cũng có lương tâm đấy nhỉ!”
Dương Mạn Ny vẫn còn đang ngủ ở trên giường thì bị Tô Ngọc Tình gọi dậy, sau khi ngồi xuống ăn mấy cái bánh bao hấp thì mở miệng tán dương Diệp Mặc.
“Chị Mạn Ny còn khen anh rất có lương tâm đấy!”
Tô Ngọc Tình trở lại phòng của Diệp Mặc thì cười không ngừng.
Diệp Mặc lập tức bật cười, có khi nào mình không có lương tâm à.
Diệp Mặc vốn định mát-xa eo cho Ngọc Tình một lát, nhưng bọn nhỏ đã dậy, nên hắn đành phải chiếu cố hai đứa bé trước.
Một buổi sáng, hai người đều ở trong phòng chơi với bọn nhỏ, rồi xem tivi, bầu không khí rất ấm áp và ngọt ngào.
Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong thì Tô Ngọc Tình phải đi tham gia một sự kiện.
“Con trai, đi, chúng ta đi mua quần áo!”
Hơn hai giờ chiều, Cha Diệp gõ cửa.
Diệp Mặc vừa mở cửa thì ông đã vẫy tay rồi hô lên.
“Mua quần áo? Làm gì ạ?”
Diệp Mặc hơi giật mình, hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Tham gia hôn lễ!”
Cha Diệp cười nói.
“Hôn lễ nào ạ? Em họ (trai) muốn kết hôn sao?” Diệp Mặc vô ý thức nghĩ đến đứa con trai của cậu hai, Hoàng Triết Hạo.
Ở thành phố Thiên Hải này thì họ chỉ có một nhà họ hàng nay mà thôi.
“Không phải, là một người bạn cũ của cha, chắc cũng phải hai mươi năm rồi! Khi đó mọi người cùng làm ăn, quan hệ rất tốt, vừa rồi cha liên lạc với chú ấy, thì vừa hay hôm nay là ngày kết hôn của con trai chú ấy, nên chú ấy gọi cha đến luôn.” Cha Diệp nói.
Khi nhắc đến chuyện hai mươi năm trước thì ông vẫn hơi thổn thức.
Khi đó, ông vẫn còn trẻ, trái tim bừng bừng nhiệt huyết, muốn xông ra một mảnh bầu trời, nhưng không lâu sau thì việc làm ăn thất bại, ông liền nản lòng thoái trí mà trở về nhà.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như năm đó mình tiếp tục dốc sức làm, thì có lẽ kết quả đã khác rồi.
Giống như người bạn cũ này của mình, hiện giờ đã thành ông chủ lớn, sự nghiệp rất thành công.
Chẳng qua là, ông cũng không hối hận, khi đó làm ăn thất bại nên nợ một khoản tiền, lại cộng thêm Tiểu Mặc ra đời, cho nên về nhà làm thuê cũng là một lựa chọn tốt nhất.
Hiện giờ Tiểu Mặc có tiền đồ, nhà mình không phải cũng rất tốt sao!