Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 279 - Chương 279: Tô Ngọc Tình: Em Rất Nhớ Anh! (2)

Chương 279: Tô Ngọc Tình: Em rất nhớ anh! (2) Chương 279: Tô Ngọc Tình: Em rất nhớ anh! (2)

“Nhìn sắc mặt của bọn họ kìa…”

Mọi người lên xe, Cha Diệp cười nói, gương mặt ông hiên lên vẻ sảng khoái.

Bắt đầu từ khi gặp mặt thì người một nhà kia đã không cho nhà mình sắc mặt tốt, nên đáy lòng ông rất khó chịu.

“Cái ông này!”

Mẹ Diệp trừng mắt một cái, nhưng cũng không nói nhiều.

Tối nay bà cũng rất vui vẻ, con trai mình có bản lĩnh như vậy thì tất nhiên bà cũng hãnh diện.

“Khách sạn đó tên là gì?” Mẹ Diệp nhìn về phía con trai hỏi.

“Bulgari!”

“Lại rất đắt à!” bà biết tính cách của con trai mình.

“Đúng là đắt, nhưng con dâu mình ở chỗ đó.” Cha Diệp cười nói.

Diệp Mặc gật đầu, bà cũng không nói gì thêm.

“Cha mẹ!”

Đến khách sạn thì đã gần chín giờ, mọi người về phòng ngồi một lát thì có người gõ cửa.

Cửa vừa mở thì có một bóng người tiến vào trong, nàng tháo kinh râm và mũ xuống để lộ ra dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ.

“Ngọc Tình!”

Mẹ Diệp lập tức cười nói: “Mấy ngày này con có vất vả không?”

“Cũng bình thường ạ!”

Tô Ngọc Tình mỉm cười nói, sau đó tiến lên ôm hai đứa bé rồi lại hỏi: “Ông ngoại sao rồi? Không có gì nghiêm trọng chứ?

“Ừm! Ông chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là ổn!” Diệp Mặc gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi!” Tô Ngọc Tình cười nói.

“Thôi hai con trò chuyện đi, chúng ta về phòng trước đây!”

Cha Diệp và Mẹ Diệp nhìn hai vợ chồng trẻ này, rồi liếc nhìn nhau một cái, sau đó hai người đứng dậy nói một câu, rồi đi về phòng của mình, phòng của hai người họ cũng ở tầng này, chỉ là cách mấy phòng thôi.

Tô Ngọc Tình chơi với hai con một lúc, sau đó mới đặt chúng xuống rồi đi đến trước mặt Diệp Mặc, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng hắn.

Nàng nhìn một hồi thì đôi môi đỏ mọng của nàng hơi nhếch lên.

Đôi mắt xinh đẹp kia thì đã biến thành hình trăng khuyết, bên trong còn lóe lên những tia sáng rạng rỡ.

Chỉ mới bốn năm ngày không gặp mà nàng đã thấy nhớ rồi, sau khi biết mọi người sắp đến đây thì nàng hưng phấn đến mức mất ngủ, cuối cùng thì bây giờ cũng gặp được rồi, nên nàng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Nàng nắm chặt tay của đối phương, rồi lại đem gương mặt của mình gối lên bờ vai quen thuộc này.

Nàng nhẹ nhàng khẽ ngửi, lại là mùi vị quen thuộc khiến cho người ta có một cảm giác cực kỳ an tâm này.

“Mấy ngày này em rất nhớ anh!”

Nàng nhẹ nhàng mấp máy đôi môi đỏ, lẩm bẩm nói: “Anh ở đây thêm vài ngày đi! Ba ngày! Ba ngày sau em phải bay đến Đế Kinh rồi, sau đó phải ở Đế Kinh hai ngày rồi lại phải bay đi nơi khác.”

Hai người ôm nhau nói chuyện một lúc lâu.

“Ai nha! Tay của anh để ở đâu đấy! Các con vẫn chưa ngủ đâu! Anh chờ một lát, em đi lấy quần áo đã, còn tắm rửa nữa…”

Bỗng nhiên nàng cảm thấy cái gì đó, nên mặt lập tức đỏ bừng lên.

Gương mặt xinh đẹp của nàng cũng trở nên kiều diễm và ướt át.

Nàng lùi lại vài bước, rồi liếc mắt nhìn Diệp Mặc đầy oán trách, sau đó quay người rời đi, một lát sau, nàng mới cầm một túi quần áo trở về.

……

Ánh sáng trong phòng khá u ám.

Trên chiếc giường rộng rãi, người ngọc đang ngủ rất yên ổn và say sưa.

Gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ không tỳ vết của nàng giống như tiên ở trên trời vậy, da thịt thì trắng như tuyết thì mềm mại, trơn nhãn và bóng loáng.

Trên người nàng chỉ có một tầng chăn mỏng manh, buộc quanh những đường cong nóng bỏng và uyển chuyển của nàng.

Vòng eo nhỏ nhắn và yêu kiều chỉ bằng một nắm, xuống thêm một chút thì đường cong bỗng nhiên phình ra, tạo thành một đường cong mê người giữa mông và eo.

Một đôi chân thon dài trắng như tuyết đã bị lộ ra ngoài hơn nửa.

Bỗng nhiên nàng ưm lên một tiếng, hàng lông mi rất dài cũng run lên một cái rồi tỉnh lại.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng mở ra, trong đó vẫn còn chứa một chút mông lung và mệt mỏi.

Buổi tối hôm qua ngủ hơi muôn.

Sau đó, nàng nghiêng người, duỗi cánh tay ngọc ra, để ôm người bên cạnh theo thói quen.

Nhưng mà lại vồ hụt, bên cạnh trống rỗng, không có người nào cả.

“Đâu rồi?”

Nàng hơi giật mình, đã tỉnh táo hơn một chút.

Nàng nâng người dậy nhìn bốn phía, các con vẫn ở đây, nhưng lại không nhìn thấy Diệp Mặc đâu cả.

Nàng cảm thấy có thể Diệp Mặc ở bên phòng sách, nên nàng xoay người xuống giường.

Nàng muốn đi xem thử, đúng lúc này, nàng nhìn thấy một tấm giấy ở trên tủ đầu giường, trên đó viết: Anh đi mua bữa sáng.

Nàng nhìn thấy những chữ viết thanh tú trên tờ giấy thì mỉm cười.

“Anh ấy còn biết để lại lời nhắn cho mình, thật tỉ mỉ!”

Nàng đặt tờ giấy xuống rồi duỗi lưng một cái.

Giờ phút này, nàng đang mặc một bộ đồ ngủ có chất liệu rất mỏng manh, phong cảnh mê người ở bên trong như ẩn như hiện, đường cong thì bốc lửa như ma quỷ vậy.

“Hai đứa bé dạy chưa nhỉ!”

Nàng đứng dậy rồi đi về phía hai đứa bé.

Hai đứa bé vẫn đang ngủ rất say.

Nàng cúi người hôn mỗi đứa một cái, rồi mới đi vào phòng tắm.

Sau khi nàng đi ra thì liền nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Mặc bê một chiếc khay đi vào.

“Anh về rồi à!”

Tô Ngọc Tình đi qua, kêu lên một tiếng ngọt ngào: “Anh mua ở đâu thế?”

“Anh tự làm đấy, anh mượn nhà bếp của bọn họ để làm.”

Diệp Mặc đặt cái khay lên bàn rồi cười nói.

Tô Ngọc Tình nghe thấy thế thì hơi sửng sốt, sau đó thì lại cảm thấy ấm áp và cảm động.

Bình Luận (0)
Comment