Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 278 - Chương 278: Tô Ngọc Tình: Em Rất Nhớ Anh!

Chương 278: Tô Ngọc Tình: Em rất nhớ anh! Chương 278: Tô Ngọc Tình: Em rất nhớ anh!

“Lưu đại sư, đây là…đây là…”

Mợ hai thì thào một câu, toàn bộ hành trình bà vẫn không thể tin.

Mợ hai cảm thấy, tất cả đều quá hoang đường.

Đứa cháu ngoại lâu không gặp này bỗng nhiên phát đạt, một ngày kiếm được 10 triệu đã khiến mợ hai chấn động không nhẹ rồi, hiện giờ thì cả một đầu bếp đỉnh phong như Lưu đại sư cũng phải tôn kính và khách khí với nó như vậy.

Tất cả những chuyện này giống như đang nằm mơ vậy!

“Ông chủ Hoàng, mọi người không biết à? Tài nghệ nấu nướng của vị Diệp tiên sinh này rất cao siêu đấy, anh ấy là một nhân vật truyền thuyết trong vòng tròn bọn tôi đấy, hôm nay tôi có thể nhìn thấy anh ấy thì chính là vinh hạnh của tôi đấy.”

Lưu đại sư nói với vẻ kinh ngạc.

Mợ hai nghe xong thì há hốc miệng không ngậm lại được.

Tài nghệ nấu nướng của Tiểu Mặc lợi hại như vậy sao?

Điều này…làm sao có thể?

Mợ hai toàn hoàn không thể nào tin được, một người trẻ tuổi như Tiểu Mặc lại có tài nghệ cao siêu hơn một đầu bếp nổi tiếng như Lưu đại sư.

Mợ hai ngây người rất lâu mới tỉnh táo lại.

Bà lại nhớ đến mình vừa nói rằng cậu ta không hiểu cái gì là nấu nướng thì mặt lại đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Cậu hai ở bên cạnh cũng ngây người rất lâu, sau đó khuôn mặt ông cũng đỏ bừng lên, ông còn không dám ngẩng đầu lên.

Cậu hai còn tưởng rằng, Tiểu Mặc đang giả vờ, cố ý khoe khoang với nhà nhà minh thôi, nhưng không ngờ người ta lại có bản lãnh thật!

Ngược lại thì cậu ba thì không kinh ngạc như vậy.

Cậu ba đã được nếm thử những món ăn Tiểu Mặc nấu, đúng thật là rất lợi hại.

“Diệp tiên sinh, mọi người đừng ngôi ở đây nữa, hãy vào phòng riêng đi! Sau đó tôi sẽ đích thân xuống bếp làm vài món cho anh nếm thử, còn bữa tối nay thì tôi sẽ mời khách, không cần tiền! Diệp tiên sinh có thể nhấm nháp tay nghề của tôi thì đã là vinh hạnh của tôi rồi, sao tôi có thể thu tiền của anh được chứ.”

Lưu đại sư chào mời rất nhiệt tình.

“Cũng được!”

Diệp Mặc thấy ông ta nhiệt tình như vậy thì cũng không tiện từ chối, nên đành đồng ý.

“Tần tiểu thư!”

Diệp Mặc ôm hai đứa bé đứng lên, rồi quay sang mỉm cười với Tần Nhã.

Diệp Mặc có chút ấn tượng với vị Tần tiểu thư này, vị Tần tiểu thư này chính là nhà phê bình ẩm thực muốn phỏng vấn mình, lại viết một bài bình luận tốt cho nhà hàng Duyệt Vân của mình.

“Hai đứa bé đáng yêu quá!”

Tần Nhã cũng mỉm cười đáp lại, ánh mắt thì bị hai đứa bé ở trong ngực Diệp Mặc hấp dẫn.

“Diệp tiên sinh, lần sau có cơ hội thì có thể cho tôi làm một bài phỏng vấn không?”

Tần Nhã vuốt tóc một cái rồi cười nói.

“Được!” Diệp Mặc cũng không tiện từ chối.

“Vậy thì một lời đã định! Lần sau gặp lại!”

Tần Nhã nở một nụ cười rực rỡ, rồi quay người bước đi.

“Tiểu Mặc, cô ấy là ai vậy?”

Mẹ Diệp tò mò hỏi.

Tuy rằng vị Tần tiểu thư này không xinh đẹp bằng con dâu của mình, nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp.

“À! Cô ấy là nhà phê bình ẩm thực.” Diệp Mặc cười nói

Mẹ Diệp lập tức giật mình.

Hai vợ chồng cậu hai ở bên cạnh cũng đứng dậy, họ nghe thấy lời này thì lại hơi chấn động một chút.

Môn nhà phê bình ẩm thực lại muốn tìm Tiểu Mặc để phỏng vấn, chứng tỏ tài nghề nấu nướng của Tiểu Mặc cao siêu đến mức độ nào.

“Đi thôi đi thôi!”

Lưu đại sư mời mọi người tiến vào một gian phòng riêng, sau đó ông ta quay về nhà bếp.

Từng món ăn được đưa lên, Diệp Mặc thưởng thức rồi cho chút ý kiến và chỉ đạo một chút.

Bữa cơm này ăn gần hai giờ mới xong.

“Diệp tiên sinh, đi thong thả!”

Lưu đại sư tiễn mọi người ra tận cửa.

“Em về bệnh viện!” Cậu ba gọi xe đi trước.

“Bọn tôi cũng về khách sạn đây!”

Cha Diệp mỉm cười với hai vợ chồng cậu hai, rồi dẫn đầu đi về phía trước.

Vừa rồi ông uống một ít rượu, cộng thêm tâm trạng đang rất tốt nên gương mặt tràn đầy hồng hào.

Hai vợ chồng cậu hai đứng ở cửa ra vào, sắc mặt hai người họ đều hơi mất tự nhiên.

Tối nay, tất cả danh tiếng đều bị gia đình kia cướp đi rồi, ngược lại thì bọn họ là vật làm nền.

“Tại sao… nhà bọn họ lại đột nhiên phát đạt chứ?”

Mợ hai thì thào một câu, đến giờ bà vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật này.

Họ hàng thân thích bị bọn họ xem nhẹ bỗng nhiên phát đặt. cuộc sống còn phong quang và tốt hơn bọn họ, loại tư vị này thực sự khiến người ta khó chịu!

Mợ hai cảm thấy trài tim mình giống như có một tảng đá đang đè lên vậy!

Cậu hai há miệng ra, nhưng mãi mà không nói lên lời.

Đã rất lâu rồi ông không liên hệ với gia đình chị gái mình.

Bây giờ nghĩ lại thì bỗng nhiên ông cảm thấy rất hổ thẹn, khi còn nhỏ thì chị gái đối xử với mình rất tốt, có đồ ăn ngon đều chia hết cho hai người em trai, đến khi mình trưởng thành thì chẳng những không báo đáp mà trái lại còn xa cách, ghét bỏ.

Cậu hai càng nghĩ thì càng thấy cực kỳ xấu hổ.

Bình Luận (0)
Comment