Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 277 - Chương 277: Hai Vợ Chồng Nhà Cậu Hai Lại Sợ Ngây Người!

Chương 277: Hai vợ chồng nhà cậu hai lại sợ ngây người! Chương 277: Hai vợ chồng nhà cậu hai lại sợ ngây người!

“Ah! Lưu đại sư!”

Mợ hai quay đầu lại nhìn thì lập tức giật mình.

Nhà bọn họ thường xuyên đến đây ăn cơm, nên dĩ nhiên nhận ra vị bếp trưởng Lưu đại sư này, vị này chính là một đầu bếp rất nổi tiếng, ông ta có thể xếp vào top 5 trong toàn bộ Thành phố Thiên Hải.

“Lưu đại sư, anh đừng giận! Người cháu ngoại này của tôi không hiểu chuyện nên mới làm loạn! Cậu ta không biết cái gì gọi là nấu nướng đâu, cũng chẳng nếm ra được hương vị vì đâu, đại sư đừng có chấp với cậu ta làm gì!”

Trên mặt mợ hai tràn ra một nụ cười xán lạn, rồi đứng lên nói rất nhiệt tình.

“Tài nghệ nấu nướng của con trai tôi rất tốt!”

Cha Diệp nghe thấy thế thì hơi khó chịu, ngồi tại chỗ nhỏ giọng thầm thì một câu.

“Đúng thế đúng thế! Lưu đại sư, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, anh đừng để ý làm gì!” Cậu hai cũng đứng dậy, rồi quay về phía đoàn người Lưu đại sư cười nói.

Lưu đại sư đi đến nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.

Ông ta còn tưởng rằng đồng nghiệp hoặc là một số khách hàng cũ sành ăn, không ngờ lại là một người trẻ 23 24 tuổi, người này rất lạ mặt, ông ta chưa từng nhìn thấy người này bao giờ, nên chắc cũng không phải là nhà bình luận ẩm thực rồi.

Rất nhanh, Lưu đại sư liền nhẹ nhàng thở ra.

Chắc hẳn người này gây sự chứ không phải đồ ăn của nhà hàng mình có vấn đề.

“Ông chủ Hoàng!”

Sau đó, Lưu đại sư nhìn về phía cậu hai, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhiệt tình.

Lúc này, Tần Nhã ở phía sau Lưu đại sư đã híp mắt lại để quan sát người thanh niên kia.

Gương mặt kia đẹp đến mức khó tin.

Nhất là gương mặt này được ánh đèn của phòng ăn chiếu rọi, đã hiện lên một tầng ánh sáng trông rất mộng ảo và mơ hồ.

Tần Nhã nhìn đến mức run lên.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một gương mặt nghịch thiên như vậy ở trong hiện thực cả.

Bỗng nhiên, cơ thể của Tần Nhã hơi chấn động, cô nhớ là công chúa nhỏ đã nói một câu, nói rằng vị Diệp tiên sinh kia rất đẹp trai, đẹp đến mức không thể dùng ngôn từ để miêu tả, chẳng lẽ…người này là Diệp tiên sinh?

Nếu là như vậy thì tất cả đều hợp lý rồi!

Cũng chỉ có một nhân vật như Diệp tiên sinh mới có thể tìm ra nhiều vấn đề ở một nhà hàng Hắc Trân Châu hai sao như vậy.

“Xin hỏi vị tiên sinh này họ gì? Là họ Diệp sao?”

Tần Nhã mỉm cười cất bước tiến lên.

Diệp Mặc đang cúi đầu chơi với bọn nhỏ nghe thấy thế thì hơi giật mình, liền ngẩng đầu lên.

“Sao cô biết? Cô là …?”

Diệp Mặc quan sát cô gái xinh đẹp ở trước mặt một chút, rồi hắn liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Tôi là Tần Nhã, chắc hẳn Diệp tiên sinh cũng đã nghe qua tên tôi rồi nhỉ!”

Tần Nhã cười thản nhiên, trong mắt cô tràn đầy vẻ vui mừng.

Quả nhiên là anh ta!

Công chúa nhỏ nói không sai chút nào, gương mặt của anh ta hoàn toàn không thể dùng ngôn từ để hình dung được.

Tần Nhã quan sát tỉ mỉ một lát, trong nội tâm của cô liền dâng lên một trận cảm khái.

Lúc trước Tần Nhã không hề tin tưởng trên đời này lại có một người trẻ tuổi như vậy, vừa đẹp trai lại còn biết nấu ăn ngon, nhưng hiện giờ cô ta tận mắt nhìn thấy rồi, cô không thể không tin.

“Cô ấy…là ai vậy?”

Cậu hai hơi nghi ngờ và khó hiểu.

Chắc cô gái xinh đẹp này là người trong cửa hàng, nhưng sao cô ấy lại quen biết Tiểu Mặc nhỉ?

“Tần tiểu thư, cô… quen cậu ta à?”

Lưu đại sư hơi ngẩn ra, trong lòng ông ta lộp bộp một tiếng.

Nếu như Tần tiểu thư quen biết vị này, thì chứng tỏ vị này cũng là người trong vòng tròn rồi?

Tần Nhã cười nói: “Cũng không tính là quen biết, chẳng qua là tôi đã nghe danh tiếng của vị Diệp tiên sinh này rất nhiều rồi, tôi cảm thấy rất tiếc nuối khi mãi mà vẫn không có cơ hội nhìn thấy anh ấy, nhưng không ngờ hôm nay lại được may mắn nhìn thấy anh ấy ở đây, đây thực sự là vinh hạnh của tôi.”

Lưu đại sư nghe thấy thế thì tâm thần lập tức chấn động.

Theo ý của Tần tiểu thư thì hình như vị này là một nhân vật không tầm thường chút nào, nhưng mà kỳ lạ, tại sao mình chưa bao giờ nghe thấy mọi người nói có nhân vật lợi hại và trẻ tuổi nào họ Diệp ở trong vòng tròn nhỉ?

“Lưu đại sư, anh còn nhớ không vị cao thủ mà tôi đã từng nhắc đến khi tôi đánh giá nhà hàng Duyệt Vân không?”

Tần Nhã quay người nhìn về phía Lưu đại sư rồi cười nói.

“Người đó là…là…cậu ta?”

Lưu đại sư ngẩn người ra, hai mắt thì trừng to ra, sau đó thì ông ta kêu lên thất thanh.

Tất nhiên là ông ta biết vị cao thủ này, Tần tiểu thư đã từng bình luận rằng, tài nghệ của người này có một không hai, đây là một đánh giá cực cao. Khi đó còn có vài người không phục, nhưng bây giờ thì không ai không phục cả, bởi vì nhờ vị cao thủ đó dạy dỗ nên nhà hàng Duyệt Vân mới có thể có được vinh dự cao nhất là hai cái ba sao.

“Đúng là anh ấy!” Tần Nhã gật đầu.

Lưu đại sư lại ngẩn người ra, ông ta hoàn toàn không tin nổi.

Vị cao thủ đó lại là một người trẻ tuổi như vậy sao?

Nhưng Tần tiểu thư cũng không cần thiết phải lừa mình, vậy thì nhất định người này là vị ở nhà hàng Duyệt Vân kia rồi.

“Diệp tiên sinh, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Là tôi có mắt như mù nên không nhận ra anh!”

Sau khi lấy lại tinh thần thì Lưu đại sư vội vàng khom người xuống, rồi liên tục nói lời xin lỗi: “Diệp tiên sinh có thể đến nhà hàng của chúng tôi ăn cơm, còn cho ý kiến thì đó chính là vinh hạnh của nhà hàng chúng tôi.”

Hai vợ chồng nhà cậu hai ở bên cạnh thấy cảnh này thì lại sợ ngây người.

Hai người họ hiện lên vẻ mặt mê mang và chấn động, kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đường đường là Lưu đại sư nổi tiếng khắp Thành phố Thiên Hải, thế mà lại cung kính và khách khí với một người trẻ tuổi như Tiểu Mặc sao!

Điều này…làm sao có thể chứ?

Bình Luận (0)
Comment