Lúc này, trong một phòng riêng của nhà hàng.
Một gian phòng rộng lớn như vậy mà chỉ có một cô gái cao gầy đang ngồi, cô gái này phải cao 1m78, trên người mặc một chiếc áo lông màu đen, bên dưới là một chiếc quần da cũng màu đen.
Quần da hơi bó sát bao bọc lấy bờ mông to lớn của cô, hiện ra đường cong tròn trịa và sung mãn, còn cả một đôi chân thon dài và thẳng tắp này nữa.
Gương mặt của cô cũng cực kỳ xinh đẹp, kiều diễm động lòng người, phối hợp với phong thái nở nang và nóng bỏng này liền có một loại phong tình ngự tỷ mãnh liệt.
Bên cạnh cô gái này có một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo đầu bếp.
“Tần tiểu thư, cô cảm thấy mấy món ăn tối nay thế nào?”
Người đàn ông này hơi khom người rồi cười hỏi.
Vị Tần tiểu thư này chính là một nhà phê bình ẩm thức rất nổi tiếng, một câu đánh giá của vị này cũng có thể ảnh hưởng đến cả một nhà hàng nổi tiếng rồi.
“Mấy món này là Lưu đại sư tự làm đúng không?”
Tần Nhã ngẩng đầu lên, mím môi cười nói.
“Đúng thế!”
Bếp trưởng Lưu đại sư do dự một chút rồi vẫn gật đầu.
“Tài nghệ nấu nướng của Lưu đại sư thì không có gì để nói rồi, có điều, tay nghề của anh lại không thể đại biểu cho trình độ của nhà hàng này, tôi đánh giá một nhà hàng thì sẽ đánh giá tổng thể nhà hàng, chứ không phải đánh giá tay nghề một người.” Tần Nhã khẽ lắc đầu.
Lưu đại sư hơi giật mình, sau đó liền cười khổ.
Yêu cầu của vị Tần tiểu thư này thật nghiêm khắc, giống như những gì người ta đã đồn đại về cô ấy.
Lần gần đây nhất cô ấy có đánh giá tốt tuyệt đối, chính là nhà hàng Duyệt Vân!
Lưu đại sư vừa nghĩ đến nhà hàng Duyệt Vân thì lại không nhìn được mà thở dài, trong lòng Lưu đại sư cảm thấy rất hâm mộ.
Hai cái ba sao!
Đây vinh dự lớn cỡ nào chứ!
Làm một người đầu bếp, thì có nằm mơ cũng muốn được cầm vinh dự này.
Nhưng không biết vì sao, cho đến bây giờ mình còn không cầm được Hắc Trân Châu ba sao, chứ đừng nói là Michelin ba sao.
“Tần tiểu thư, hay là như vậy đi, tôi sẽ bảo nhà bếp làm thêm vài món ăn nữa, sau đó cô đánh giá và cho tôi xin ít ý kiến nhé.” Lưu đại sư nghĩ một chút rồi nói.
“Cũng được!” Tần Nhã gật nhẹ đầu.
“Tần tiểu thư chờ một lát.”
Lưu đại sư nói xong thì đinh quay người đi ra ngoài.
Đúng lúc này, cửa phòng lại bị mở ra, một người mặc quần áo đầu bếp chạy vào, sắc mặt người này còn rất khó coi.
“Bếp trưởng, có người đến phá quán! Người này đã đổi rất nhiều món ăn rồi, với lại, mỗi một món ăn thì người này đều tìm ra rất nhiều sai lầm và vấn đề, không có món ăn nào khiến cho người này hài lòng cả.”
“Cái gì?”
Sắc mặt của Lưu đại sư thay đổi.
Nhà hàng này mở lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ gặp một vị khách nào lại kén ăn như vậy!
Tần Nhã ở bên cạnh nghe thấy thế thì cũng hơi kinh ngạc.
Sau đó, Tần Nhã khẽ cắn bờ môi đỏ nở nang của mình, trong đôi mắt tươi sáng và xinh đẹp lại toát ra vài phần thú vị.
Vị khách này thật thú vị!
Không biết là ai nhỉ!
“Tôi cũng đi qua xem thử một chút!”
Tần Nhã nở nụ cười xinh đẹp, rồi chậm rãi đứng lên.
……
“Món cá này vẫn còn mùi tanh, chất thịt cũng không đủ non, lại còn nấu quá lửa nữa!”
Diệp Mặc gắp một miếng cá lên rồi cho vào miệng.
Sau khi nhai nhai một chút thì Diệp Mặc liền cau mày lại.
Nhân viên phục vụ ở bên cạnh thì đã chết lặng, máy móc nói một câu: “Tiên sinh, vậy thì món này cũng làm lại sao?”
“Làm lại đi!” Diệp Mặc đặt đũa xuống rồi gật đầu nói.
Hai vợ chồng cậu hai liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt hai người đều đã hơi khó coi.
Bọn họ là người mời bữa cơm này, nhưng Tiểu Mặc làm như vậy chẳng khác nào không nể mặt bọn họ cả!
“Theo tôi thì cậu ta cố tình gây chuyện đấy, cậu ta đang khoe khoang mình rất sành ăn, rất lợi hại!” Mợ hai lại gần rồi nhỏ giọng nói: “Nhà này trước kia nghèo như thế còn sành ăn cái rắm gì! Chắc là do vất vả lắm mới có tiền nên muốn khoe khoang một chút đấy!”
Cậu hai nghe thấy thế thì cũng hơi gật đầu.
Ông cũng cảm thấy như vậy, Tiểu Mặc không cố tình gây sự thì cũng cố ý khoe khoang rằng mình rất sành ăn.
Rõ ràng những món ăn này rất ngon, không có bất cứ vấn đề gì cả.
“Khụ khụ! Tiểu Mặc, cậu cảm thấy mấy món này ăn rất ngon mà, có vấn đề gì đâu! Có thể là do không hợp khẩu vị của cháu thôi!” Cậu hai mỉm cười nói: “Hay là chúng ta cứ ăn trước đi, ngày mai cậu hai lại mời cháu đi chỗ khác ăn nhé.”
“Đúng thế đúng thế!” Mợ hai cũng hùa theo: “Cháu xem nhà hàng này đông khách như vậy cơ mà, chứng tỏ mấy món ăn này không có vấn đề gì mà!”
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, tất cả mọi người đều cảm thấy không có vấn đề, chỉ mình Diệp Mặc cảm thấy có vấn đề, thì chứng tỏ Diệp Mặc cố tình gây sự.
“Món rau này còn không bằng trình độ bình thường nữa, thôi, có lẽ là do cháu yêu cầu quá cao!” Diệp Mặc liếc nhìn mợ hai một chút rồi cười nói.
Mợ hai nghe xong thì khóe miệng lập tức co quắp, suýt nữa thì nhịn không được mà trợn trắng mắt.
Không bằng trình độ bình thường?
Người ta chính là nhà hàng nổi tiếng ở khắp Thành phố Thiên Hải, Hắc Trân Châu hai sao đó, trong miệng của cậu ta lại thành không bằng bình thường!
Ôi! Cơn giận này quả thật là không có biên giới!
Mợ hai nhếch miệng, định giễu cợt vài câu, nhưng đúng lúc này, có mấy người bước nhanh đến, người đi đầu còn sầm mặt xuống quát lên: “Vị tiên sinh này khẩu khí không nhỏ nhỉ!”