Trong điện thoại di động truyền ra tiếng đàn du dương.
Lạc Băng Nhan hơi run lên.
Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ hoảng hốt.
Nàng đã chứng kiến tài nghệ của anh ta rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào nàng cũng bị rung động.
Đến giờ nàng vẫn chưa tin được chuyện một người lại có thể tinh thông nhiều loại nhạc cụ như vậy, thậm chí cả ca hát cũng tốt như vậy nữa, toàn bộ giới âm giác cũng rất khó tìm người địch nổi anh ta.
Nàng còn nghe nói, vì anh ta mà những ngày gần đây giới âm nhạc đã bị chấn động.
Lạc Băng Nhan lại nhớ đến gương mặt đẹp trai như ảo mộng của Diệp Mặc thì lại càng hoảng hốt.
“Thật là hay!”
Lạc Băng Nhan không chịu được mà thở dài, nàng có chút ngây ngất.
Cứ việc vị Diệp tiên sinh này đã coi thường nàng hai lần, khiến cho tâm linh yếu ớt của nàng bị tổn thương không nhỏ, nhưng mà nàng vẫn rất thưởng thức tài hoa của anh ta.
Lạc Băng Nhan đặt điện thoại di động xuống, rồi ngửa người ra sau, nàng nghe đến mê mẩn.
Có lẽ Lạc Băng Nhan cảm thấy hơi không thoải mái, nên nàng di chuyển cái mông đầy đặn để tìm một tư thế thoải mái hơn, rồi nằm ngửa ra ghế.
Nàng bỏ giày cao gót ra, rồi đặt đôi chân thon dài được bao bọc bởi một đôi tất chân màu đen lên bàn.
“Ừm!”
Nàng nghe nhạc, đôi mắt xinh đẹp của nàng hơi híp lại, trên gương mặt tuyệt mỹ và lạnh lẽo của nàng của lộ ra vẻ hưởng thụ.
Lạc Băng Nhan nghe một lát thì cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
“Không không chơi không! Tặng chút lễ vật vậy!”
Lạc Băng Nhan nghe thêm một lát rồi bỗng nhiên mở mắt ra, nàng cầm điện thoại di động, quét quét quét, một đống lễ vật bay ra.
“Nhất định anh ta sẽ cảm ơn mình.”
Lạc Băng Nhan tặng lễ vặt xông thì có chút chờ mong.
Tặng chút lễ vật mà có thể khiến vị Diệp tiên sinh này nói một tiếng cảm ơn, thì cũng rất có lời.
Có điều, nàng đợi một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng cảm ơn này.
Diệp tiên sinh hơi cau mày, đôi môi đỏ mọng cũng hơi mím lại.
Anh ta hát xong một ca khúc rồi mà vẫn không cảm ơn mình, lẽ nào anh ta không nhìn thấy sao?
Cũng đúng nhỉ!
Nhiều người tặng quà như vậy thì làm sao anh ta thấy được chứ.
Mình phải tặng thêm mới được.
Lạc Băng Nhan lại mở giao diện quà tặng ra, quét quét quét, lại một đống lễ vật nữa bay ra.
Nhưng, hình như anh ta vẫn không nhìn thấy, do người tặng quà quá nhiều, còn có người còn tặng nhiều hơn nàng, tặng quà như không coi tiền là tiền vậy, lấn áp hết cả danh tiếng của nàng.
Lạc Băng Nhan khẽ cắn bờ môi đỏ, nàng thấy ảo não.
Không được! Lại tặng thêm một chút!
Lạc Băng Nhan đã hơi cáu, khẽ cắn hàm răng rồi lại bắt đầu đầu tặng quà liên tục.
Mình không tin, mình tặng nhiều như vậy mà Diệp tiên sinh còn không nhìn thấy.
Nhưng mà, nàng tặng, thì người đó cũng tặng, mà còn tặng nhanh hơn nàng, nhiều hơn nàng, hoàn toàn đè ép nàng, trong khung bình luận thì tất cả mọi người đều đang thổi phồng người đó, chỉ có vài người trong khung bình luận là nhắc đến nàng.
“Tại sao lại có thể như vậy!”
Lạc Băng Nhan đã hơi tức giận.
“Tuyết Bảo Bảo? Người này là ai mà lại nhiều tiền như vậy?
Lạc Băng Nhan cảm thấy không phục, dù sao thì nàng cũng là một Tổng giám đốc, nàng cũng không thiếu tiền, trái lại hôm nay nàng muốn xem ai trâu bò hơn!
Sau đó, Tổng giám đốc Lạc của chúng ta lại nạp tiền, rồi bắt đầu quét quà tặng.
“Tổng giám đốc Lạc, hết giờ làm rồi mà ngài vẫn chưa về à?”
Sau đó không lâu, có người gõ cửa phòng một cái, rồi đẩy cửa đi vào.
Người đến chính là phụ tá Lâm Khê của nàng.
“… Chờ một lát!”
Lạc Băng Nhan cũng không ngẩng đầu lên, mà cầm điện thoại di động, hai ngón tay trắng nhạt của nàng thì nhảy mua ở trên màn hình điện thoại.
“Tổng giám đốc Lạc, ngài đang làm gì thế?”
Lâm Khê nhìn thấy thế thì hơi nghi hoặc.
Khi nghe thấy âm thanh truyền ra từ trong điện thoại di động thì Lâm Khê hơi ngơ ngác một chút, rồi bật thốt lên: “Tổng giám đốc Lạc, ngài đang xem Live stream sao?”
“Ai nha! Tổng giám đốc Lạc, anh ta ghê tờm như vậy mà ngài vẫn xem anh ta Live stream à? Anh ta không xứng đâu!”
Trợ lý Lâm Khê lập tức căn răng một cái, tức giận mắng.
Tên họ Diệp kia quá ghê tớm, hoàn toàn không để Tổng giám đốc Lạc vào mắt, loại người này mà Tổng giám đốc Lạc còn để ý đến làm gì!
“Tổng giám đốc Lạc, ngài đang tặng quà à? Trời ơi!”
Lâm Khê đi lên xem thì sợ ngây người.
Tổng giám đốc Lạc đang không ngừng tặng lễ vật, từng chuỗi từng chuỗi lễ vật bay ra giống như không cần tiền vậy.
“Tổng giám đốc Lạc, ngài hồ đồ rồi!”
Lâm Khê vỗ đùi một cái rồi hô lên.
“Hồ đồ? Hồ đồ cái gì?”
Lạc Băng Nhan hơi giật mình.
“Ngài tặng bao nhiều rồi?” Lâm Khê cắn răng, lộ ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ah…Tôi cũng không có đếm, có lẽ khoảng 2,3 triệu thì phải!”
Lạc Băng Nhan thì thào.
Lúc này, nàng cũng đã tỉnh tảo một chút.
Bất tri bất giác(*) nàng đã tặng nhiều như vậy rồi!
(*) ý nói không có tư tưởng kế hoạch sẵn, mà thình lình bị động theo thời gian.
“Hai ba triệu?”
Lâm Khê hiện lên vẻ mặt khó tin: “Ngài tặng nhiều như thế làm gì! Anh ta đối xử với ngài như vậy mà ngài còn tặng anh ta nhiều tiền như vậy nữa, anh ta không xứng!
“Nhưng…anh ta cũng cảm ơn tôi rồi!”
Lạc Băng Nhan nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thật ra ngay từ đầu, thì nàng cũng không định tặng nhiều như vậy đâu, chẳng qua là hơi quấn.
“Tổng giám đốc Lạc, ngài thực sự hồ đồ rồi!”
Lâm Khê thở dài một hơi.
Tuy Tổng giám đốc Lạc rất giàu có, nhưng giàu có thì cũng không thể phung phí như thế được!
“Ngài đừng xem nữa, chúng ta tan ca thôi.”
Lâm Khê sợ Lạc Băng Nhan tiếp tục tặng quà, nên vội vàng lôi kéo Lạc Băng Nhan ra ngoài.