“Không tặng nữa à?”
Trong một gian phòng của khách sạn Duyệt Vân Trang, có một tiếng thì thào vang lên.
Người ngọc đang nằm trên chiếc ghế sa lon mềm mại, mắt thì đang nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại di động ở trong tay.
Giờ phút này, trên gương mặt xinh đẹp của Kỷ Tư Tuyền đang lộ ra vài phần đắc ý.
Hai bên môi anh đào nở nang cũng theo đó mà nhếch lên.
Vừa rồi có người còn đòi phân cao thấp với nàng, nhưng so tài được một hồi thì đã không còn động tĩnh, hiển nhiên là đã chịu thua rồi.
Chiến thắng nho nhỏ này cũng làm cho nàng cảm thấy thoải mãn và vui vẻ.
“Không sai rồi! Chắc chắn đây là Diệp tiên sinh!”
Kỷ Tư Tuyền nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay thòn dài trắng nõn trong màn hình, rồi hé miệng cười một cái.
Hôm đó, nàng gặp được Diệp tiên sinh ở cửa nhà hàng Duyệt Vân, khi đó khoảng cách khá gần nên nàng đã nghe được âm thanh và nhìn thấy đôi bàn tay của Diệp tiên sinh, sau khi trở về thì nàng Live stream cũng đã nghĩ đến.
Nhưng khi đó nàng còn không dám xác định, mãi cho đến hai hôm trước, chị Tần nói là gặp Diệp tiên sinh ở thành phố Thiên Hải, kết hợp với chuyện mấy ngày nay Diệp tiên sinh không Live stream, thì nàng mới khẳng định, người này chính là Diệp tiên sinh.
“Sao anh ta lại lợi hại như vậy nhỉ?”
Đôi mày xinh đẹp của Kỷ Tư Tuyền hơi cau lại.
Thật ra thì từ lần đầu tiên theo dõi tài khoản này, thì nàng đã đoán đây có phải là Diệp tiên sinh hay không rồi, nhưng khi đó, nàng cảm thấy cái suy đoán này quá hoang đường, cho nên tự nàng đã gạt bỏ nó.
Hiện giờ thì nàng lại phát hiện, đây đúng thật là Diệp tiên sinh!
Giờ phút này, Kỷ Tư Tuyền vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Rõ ràng tài nghệ nấu nướng của anh ta đã cao siêu đến mức tuyệt thế vô song rồi, thế mà anh ta còn biết hội họa, ca hát, và rất nhiều loại nhạc cụ khác nhau nữa, à, còn biết làm thủ công nữa?
Còn cả một gương mặt đẹp đến mức khó nói thành lời nữa…
Nàng cảm thấy, vị Diệp tiên sinh này không giống như người ở phàm trần!
Anh ta quá hoàn mỹ!
Hoàn mỹ đến mức khiến cho người ta cảm thấy không chân thật.
“Hay quá!”
Kỷ Tư Tuyền nghĩ đi nghĩ lại một lúc, thì lại bị tiếng ca hấp dẫn đến mức thất thần.
Sau khi nghe xong một bài, thì nàng thấy hơi cảm động, lại giơ ngón tay lên, tặng một đống lễ vật nữa.
Sau đó, nàng đặt điện thoại qua một bên, còn mình thì nằm xuống, cứ như vậy nằm xem tiếp.
Kỷ Tư Tuyền cảm thấy, mình lại vừa tìm được một chuyện khiến cho bản thân mình mong đợi.
Trước đó, điều duy nhất làm cho nàng mong đợi và có thể khiến cho nàng thỏa mãn chính là các món ăn của vị Diệp tiên sinh này, nhưng bây giờ, vị Diệp tiên sinh này lại tặng cho nàng thêm một việc nữa.
“Diệp tiên sinh thật sự là một người thần kỳ!”
Kỷ Tư Tuyền khẽ mở bờ môi anh đào, thấp giọng thì thào.
Sau đó, trên khương mặt xinh đẹp lạnh lùng như núi tuyết của nàng lại tràn ra một nụ cười rực rỡ.
Trong đôi mắt không linh và lạnh lẽo của nàng cũng lập lòe ánh sáng rạng rỡ.
……
Hơn tám giờ tối.
Khi buổi tự học kết thúc, thì Khương Thi Vận trở về phòng ngủ.
“Phù!”
Khương Thi Vận vừa vào cửa thì liền run run người, lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Khương Thi Vận mặc một chiếc áo bông, nhưng cái này không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng chút nào, gương mặt xinh đẹp và tinh xảo của nàng rất thanh thuần và ngọt ngào, nhất là đôi mắt sáng long lanh mọng nước của nàng giống như là biết chuyện vậy.
Da thịt của nàng rất trắng, có một loại mềm mại như nước của các thiếu nữ trẻ tuổi.
“Thi Vận, ban về rồi à!”
Hoàng Y Y đang nằm trên giường xem phim, nhìn thấy Khương Thi Vận trở về thì ngẩng đầu lên hô một tiếng.
“Ừm!”
Khương Thi Vận đi về phía giường của mình rồi đặt túi sách xuống.
Sau đó, nàng cởi áo bông ra.
Ngay sau đó, một cơ thể mềm mại và uyển chuyển của thiếu nữ lộ ra, đường cong khá bay bổng và tinh tế, quy mô cũng khá lớn, đã có vài phần hương vị thành thục và quyến rũ.
Khương Thi Vận treo áo lên rồi giơ tay lên buộc tóc, cái cổ trắng ngần của nàng lập tức lộ ra.
“Thi Vận, bạn giỏi thật đấy!”
Hoàng Y Y nằm sấp trên giường nói một câu, giọng nói có vẻ rất hâm mộ.
Hoàng Y Y hơi lười, lại còn sợ lạnh, nên chẳng muốn đi đến phòng tự học, mà trái lại vùi mình trong chăn xem phim truyền hình cả tối, quả thật là quá đọa lạc.
Mà Thi Vận thì lại chống lại cái lạnh để đi đến phòng tự học, đọc sách cả một tối, quả thật là rất giỏi.
Dung mạo của Thi Vận xinh đẹp hơn mình thì đã đành, giờ lại còn nghiêm túc, học tập cũng giỏi hơn mình, mỗi lần thi đều đứng số một trong lớp, đúng là học bá.
Có lúc Hoàng Y Y cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao một học bá như Thi Vận và một đứa học cặn bã như mình lại trở thành bạn thân.
“Giỏi cái gì chứ!”
Khương Thi Vận ngẩng đầu lên cười nói.
“Thế mà còn không giỏi à!”
Hoàng Y Y lẩm bẩm một câu.
Hoàng Y Y nằm sấp trên giường, nhìn dung mạo xinh đẹp của Khương Thi Vận đến mức hơi xuất thần.
Hoàng Y Y cảm thấy, Thi Vận cực kỳ xinh đẹp, toàn thân trên dưới đều không có chút thiếu hụt, nếu như mình là con trai, thì nhất định mình sẽ mê Thi Vận đến chết mất.
Sau đó, Hoàng Y Y lại nghĩ đến điều gì đó nên hơi cau mày lại.
Hoàng Y Y nhớ đến chị dâu của mình.
Từ hôm gặp mặt chị dâu thì thỉnh thoảng Hoàng Y Y lại nhớ tới.
Thật là quá đẹp!
Vẻ đẹp của Thi Vận khiến người ta kinh ngạc và khắc sâu ấn tượng, nhưng vẻ đẹp của chị dâu thì lại khiến cho người ta rung động, chỉ cần liếc nhìn chị dâu một cái là sẽ không quên được, giống như đã in sâu vào đầu rồi vậy.
Sau hôm đó thì mẹ của mình cũng thỉnh thoảng nhắc đến chị dâu, thường xuyên cảm thán, tại sao trên đời này lại có người xinh đẹp như vậy.