Diệp Mặc đỗ xe xong, thì đi về phía cửa chính tòa nhà cao tầng.
Khi Diệp Mặc đi vào trong thì thấy trong đại sảnh có rất nhiều người, ghế sô pha thì đã ngồi đầy nên có rất nhiều người phải đứng, mà tất cả mọi người đều hơi nghiêm túc.
Diệp Mặc chỉ nhìn lướt qua chứ cũng không để ý lắm, rồi trực tiếp đi về phía thang máy.
Bỗng nhiên, Diệp Mặc nghe được một giọng nói hơi quen thuộc.
Hắn liền dừng lại, rồi quay người nhìn qua.
Diệp Mặc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở một nơi hẻo lánh.
Người này có dung mạo xinh đẹp rung động lòng người, và khí chất dịu dàng dã nhặn, không phải cô giáo Trần Mộng thì là ai.
Trần Mộng mặc một chiếc áo lông màu xanh da trời và một chiếc quần jean, đem những đường cong bay bổng và uyển chuyển của nàng hiện ra một cách hoàn mỹ.
Mái tóc đen vừa dài vừa thẳng như tơ lụa.
Trần Mộng đang đứng gọi điện thoại cho ai đó.
Diệp Mặc nhìn đến mức ngơ ngác.
Sao cô Trần Mộng lại ở đây?
Diệp Mặc đứng im một lát rồi quay người đi đến gần, hô lên một tiếng: “Cô Trần Mộng!”
Trần Mộng sửng sốt một chút, rồi quay người nhìn sang.
Khi Trần Mộng nhìn thấy người đến là ai thì hơi giật mình.
Đây chẳng phải…là Diệp Mặc sao?
Tại sao em ấy lại ở đây?
“Diệp Mặc!”
Trần Mộng nở nụ cười, rồi hô lên một tiếng rất thân thiết.
Người học sinh này của mình, rất khó lường a!
Khi còn học đại học thì thường thường không có gì lạ, nhưng ai mà ngờ được, tất cả những thứ đó đều là giả vờ, thực ra gia đình em ấy cực kỳ ghê gớm, chưa bao nhiêu tuổi mà đã là chủ tịch của một tập đoàn lớn rồi.
Nếu như không phải ngày hôm đó tình cờ gặp mặt, rồi chính miệng hiệu trưởng Uông nói mới mình, thì chắc mình vẫn còn mơ mơ màng màng!
Còn ghê gớm hơn là, người học sinh này rất có tài hoa, chỉ chơi Tik Tok theo sở thích mà cũng có vài chục triệu fan hâm mộ, trở thành Tiktoker số một luôn.
Bây giờ suy nghĩ lại, Trần Mộng vẫn cảm thấy rất khó tin.
Lúc này, mọi người xung quanh đều quay sang, đánh giá người thanh niên đẹp trai đến mức không tưởng tượng nổi này.
“Cậu ta cũng đến phỏng vấn à?”
“Không giống lắm! Làm gì có ai đẹp trai như vậy lại đi làm giáo viên!”
Bọn họ bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
“Cô Trần, cậu ta là ai vậy?”
Một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi tiến lại gần, sau khi đánh giá Diệp Mặc một phen thì quay sang hỏi Trần Mộng.
“Cô Dương, em ấy là học sinh của tôi!”
Trần Mộng mỉm cười.
“Học sinh? Tôi thấy cậu ta cũng phải 24 25 tuổi rồi mà, không giống với học sinh lắm!” Người phụ nữ trung niên hơi cau mày, rồi nói với vẻ nghi ngờ.
Cô Trần Mộng này cũng mới 27 28 tuổi mà thôi, sao học sinh của cô ta lại có thể nhiều tuổi như vậy được!
“A! Em ấy là khóa học sinh đầu tiên của tôi!” Trần Mộng cười nói.
“A, ra vậy!” Người phụ nữ kia gật đầu.
Vậy thì có thể giải thích được.
“Người học sinh này của tôi rất lợi hại đấy!” Trần Mộng nhìn thoáng qua Diệp Mặc rồi nói với vẻ tự hào.
“Cậu ta lợi hại? Có thể lợi hại đến mức nào?”
Cô Dương kia nghe xong thì nheo mắt lại đánh giá người thanh niên này từ đầu đến chân, sau khi đánh giá vài lần thì lại cười khinh thường.
Chỉ là một thằng nhãi mới tốt nghiệp được vài năm mà thôi, có thể lợi hại đến trình độ nào chứ!
“Em ấy thật sự rất lợi hại đấy…”
Trần Mộng nói.
Cô Dương kia thì vẫn khinh thường, bỗng nhiên cô ta nghĩ đến thứ gì đó nên hỏi: “Lẽ nào cậu ta làm ở tập đoàn Dục Anh này à?”
“Không phải!”
Trần Mộng hơi sửng sốt một chút rồi lắc đầu.
“Thế thì sao cậu ta lại ở đây? Được rồi, coi như cậu ta làm ở đây thì có lẽ cũng chỉ là nhân viên quèn mà thôi, không giúp đỡ được gì cả!” Cô Dương kia vừa nói vừa lắc đầu.
Diệp Mặc nhìn người phụ nữ này một chút, rồi chẳng thèm để ý, hắn quay sang nhìn cô Trần Mộng hỏi: “Cô Trần Mộng, cô định…đi ăn máng khác à?”
“Cũng không phải, cô chỉ đến xem rồi tích lũy chút kinh nghiệm thôi.”
Trần Mộng cười khẽ nói.
Tạm thời nàng còn chưa có ý định đi ăn máng khác, mặc dù trường học tư nhân Dục Anh có tiền lương rất cao, có giáo viên còn kiếm được mấy trăm nghìn hoặc hơn một triệu một năm, nhưng yêu cầu của Dục Anh cũng rất cao và nghiêm khắc, họ muốn cả năng lực và tư lịch.
Mà nàng còn trẻ nên căn bản không có ưu thế gì cả.
Với lại, tư nhân dù sao cũng không ổn định bằng công lập.
Nàng chỉ nghe nói, Dục Anh muốn nhận người, nên đi theo mấy giáo viên đến đây xem một chút, tích lũy chút kinh nghiệm, chẳng may sau này muốn đi ăn máng khác thì cũng có thể chuẩn bị thêm một chút.
“Hóa ra là vậy! Em còn tưởng rằng cô Trần Mộng muốn đi ăn máng khác nữa, nhưng nếu như cô có ý định này, thì em có thể giúp cô một tay đấy.
Diệp Mặc cười nói.
“Không có đâu, cô chỉ xem thôi!”
Trần Mộng hơi lắc đầu, rồi cười khẽ.
Nàng cũng không quá kinh ngạc, vị này có gia thế không tầm thường, mà hôm nay lại xuất hiện ở đây, nên có lẽ là quen biết với người của Dục Anh, hoàn toàn chính xác là có thể giúp một tay.
“A ui! Khẩu khí không nhỏ nha!”
Đúng lúc này, cô Dương ở bên cạnh lại lườm một cái, rồi lên tiếng mỉa mai.