Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 291 - Chương 291: Trần Mộng: Nơi Này Cũng Là Của Em Ấy?

Chương 291: Trần Mộng: Nơi này cũng là của em ấy? Chương 291: Trần Mộng: Nơi này cũng là của em ấy?

“Cô Trần, người học sinh này của cô rất biết khoác lác đấy!”

Cô Dương kia nhìn về phía Trần Mộng, rồi kéo cuống họng nói với giọng the thé.

Vừa rồi Trần Mộng này còn nói mới mình là người học sinh này của cô ta rất lợi hại, chắc là khoác lác lợi hại!

Cô ta chỉ là người mới vừa vào dạy được vài năm, ngoại trừ dung mạo xinh đẹp ra thì chả có tài cán gì cả, sao có thể dạy dỗ ra được học sinh lợi hại gì chứ.

Càng buồn cười hơn là, người học sinh này của cô ta cũng nói khoác mà không biết ngược, nói cái gì mà giúp một tay, cậu ta tưởng mình là ai? Là quản lý cao tầng của Dục Anh chắc?

Người có thể lên làm quản lý cao tầng thì ít nhất cũng phải 30 - 40 tuổi rồi, một tên nhãi con vừa mới tốt nghiệp được hai năm như cậu ta thì có thể làm được cái gì chứ?

“Cô Dương, em ấy…”

Trần Mộng hơi giật mình, rồi muốn lên tiếng giải thích một chút.

“Tôi có khoác lác hay không thì có liên quan gì đến bà không?”

Đúng lúc này, Diệp Mặc đã lên tiếng.

Hắn đánh giá cô Dương này một chút rồi lạnh giọng quát lên.

“Cậu…”

Cô Dương giận dữ trừng mắt lên: “Cậu là học sinh mà sao vô văn hóa thế? Tôi cũng là giáo viên ở đại học G, cậu tốt nghiệp ở đại học G, thì tốt xấu gì cũng phải khách khí gọi tôi một tiếng cô giáo chứ!”

“Thật sự là không có tốt chất! Không có giáo dục!”

Cô Dương bĩu môi trách cứ.

“Bà cũng có dạy tôi đâu!”

Diệp Mặc cười nhạo, hắn cũng chẳng thèm khách khí.

Cô Dương này nghe thấy thế thì lại giận dữ hơn, hưng hăng trừng Diệp Mặc một cái, rồi quay về phía cô Trần Mộng nói: “Cô Trần, người học sinh này của cô…thật sự là không có chút tố chất nào, năm đó cô dạy dỗ kiểu gì thế, tôi dạy học nhiều năm như vậy mà chưa từng dạy qua một học sinh nào kém như vậy!”

Trong lời nói của cô Dương này có vài phần nâng chính mình lên, rồi lại hạ thấp đối phương.

Trần Mộng này ngoại trừ xinh đẹp ra thì chả có ưu điểm gì cả, nhưng các học sinh và giáo viên khác lại rất yêu quý và hoan nghênh cô ta, cô ta luôn luôn nằm trong danh sách những giáo viên được yêu thích nhất trong năm.

Các nữ giáo viên trong trường học đều rất khó chịu với chuyện này.

Hôm nay, Dục Anh tuyển nhân viên mới, thế mà Trần Mộng này cũng không biết tốt xấu mà đi tới, chỉ bằng chút tư lịch của cô ta mà có thể được nhận thì mới là lạ.

Trần Mộng cau chặt mày lại, sắc mặt cũng có chút khó coi.

Cô Dương này rõ ràng đang mượn cơ hội, chỉ cây dâu mắng cây hòe.

“Cô Dương, tôi dạy học sinh ra sao thì cũng không đến lượt cô quản!” sắc mặt Trần Mộng lạnh xuống, trách mắng: “Hơn nữa, với thân phận của em ấy thì cũng không cần phải khách khí với cô, kể cả hiệu trưởng Uông nhìn thấy em ấy cũng phải khách khí nữa là, chẳng lẽ cô còn có tư cách hơn cả hiệu trưởng Uông cơ à?”

Trần Mộng nói xong còn lạnh lùng trừng mắt một cái.

Tính tình của nàng vẫn luôn rất tốt, sẽ không dễ tức giận, nhưng hôm nay, cô Dương này lại mắng học sinh của nàng, khiến cho nàng không nhịn được.

Mắng nàng thì có thể, nhưng không thể nói xấu học sinh của nàng!

Cô Dương nghe xong thì sửng sờ tại chỗ.

Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy Trần Mộng giận dữ như vậy.

Kể cả Diệp Mặc cũng hơi kinh ngạc mà ngơ ngác một chút.

“Ha ha! Thật sự là trò đùa! Kể cả hiệu trưởng Uông cũng phải khách khí với cậu ta? Cô Trần, lời này không thể nói lung tung được đâu! Chẳng may truyền đến tai của hiệu trưởng thì sẽ không tốt đâu.”

Cô Dương lấy lại tinh thần rồi cười ra tiếng.

Cô ta cảm thấy rất đắc ý, cảm giác mình đã nắm được nhược điểm của Trần Mộng.

Mà mấy giáo viên ở đại học G cũng cau mày nhìn sang.

Bọn họ cũng không hiểu, tại sao cô Trần Mộng lại nói một câu mê sảng như vậy?

Một người trẻ tuổi có tư cách gì để cho hiệu trưởng Uông phải khách khách khí khí với cậu ta? Nếu như lời này mà truyền đến tai của hiệu trưởng, thì hậu quả đúng là rất khó dự liệu.

“Cô Trân, nói năng cẩn thận!”

Cô một nam giáo viên ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

Bọn họ sẽ không nói lung tung, thế nhưng cô Dương thì lại khác, nhất định cô ta sẽ bố trí một phen, cũng không biết sẽ chọc ra loại rắc rối nào.

“Tôi cũng không có nói láo! Cô ta muốn nói thì cứ việc nói đi!”

Trần Mộng hừ một tiếng.

“Ôi! Miệng còn rất cứng nhỉ!”

Cô Dương lạnh giọng giễu cợt.

Cô ta đã bắt đầu suy nghĩ, sau khi trở về sẽ làm thế nào, nhất định phải chơi chết Trần Mộng này mới được.

“Các vị giáo viên, xin mời đi theo tôi!”

Lúc này, một nhân viên công tác của Dục Anh đi ra, rồi cười nói.

“Hội trường ở tầng năm, người phỏng vấn các vị hôm nay, đều là các giáo sư nổi tiếng nhất trong thành phố của chúng ta…” Nhân viên công tác nói xong, thì dẫn mọi người đi về phía thang máy.

Cô Dương kia lập tức lộ ra vẻ tươi cười nhiệt tình, cầm túi xách của mình rồi bước đi như bay.

Cô ta rất tự tin với buổi phỏng vấn ngày hôm nay, cô ta tin rằng chắc chắn mình sẽ được nhận.

Mình lăn lộn ở đại học G lâu như vậy mà mãi vẫn chỉ là giáo viên quèn, nhận đồng lương ít ỏi, chẳng bằng đi trường tư nhân liều một phen, ít nhất cũng nhiều tiền.

Bình Luận (0)
Comment