“Bà thì ở lại đi!”
Diệp Mặc hô lên một tiếng với cô Dương.
Cô Dương sửng sốt dừng bước lại, sau đó liền giận dữ: “Cậu là cái thá gì, nơi này là nơi để cậu lên tiếng sao?”
Diệp Mặc cũng không quan tâm đến người này nữa, mà nhìn về phía nhân viên công tác kia rồi nói: “Hủy hồ sơ của bà ta đi!”
“Anh là…?”
Nhân viên công tác kia hiện lên vẻ mờ mịt, anh ta cũng không biết người thanh niên này có lai lịch gì mà khẩu khí lại lớn như vậy.
Diệp Mặc cũng lười giải thích, hắn mở điện thoại di động ra rồi gửi một tin nhắn.
“Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta bị thần kinh đấy!”
Cô Dương lườm Diệp Mặc một cái rồi cười khẩy nói.
Chỉ là một thằng nhãi con mà còn giả làm nhân vật lợi hại gì chứ, chắc là bị chứng vọng tưởng, thần kinh rồi!
Cô Dương lườm Diệp Mặc một cái, rồi cầm túi xách nghênh ngang bước đi.
Nhân viên công tác cũng ngẩn ra một lúc, rồi không để ý đến Diệp Mặc nữa, dẫn mọi người đi về phía thang máy.
“Họ Trần kia còn dám khoác lác, gì mà đến hiệu trưởng Uông cũng phải khách khách khí khí với cậu ta, chém gió chém đến tận Đại Tây Dương rồi, cô ta mà cũng có một học sinh như vậy sao? Chắc cô ta nằm mơ rồi! Học sinh này của cô ta cũng rất biết diễn, hai người đúng là một đôi.”
Khi chờ thang máy, thì cô Dương lại nói với mấy người ở bên cạnh, cô Dương còn không ngừng cười nhạo.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, bên trong có một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da.
“Tổng giám đốc Lô!”
Nhân viên công tác lập tức hô lên một tiếng cung kính.
“Tổng giám đốc Lô?”
Mọi người đứng ở trước cửa thang máy đều giật mình.
Hóa ra vị này chính là Tổng giám đốc của tập đoàn Dục Anh!
Bọn họ cuống quít chỉnh sửa lại quần áo, trên mặt thì lộ ra nụ cười rất nhiệt tình.
“Tổng giám đốc Lô”
Cô Dương cũng mỉm cười, còn rất nhiệt tình mà chào lên một câu.
Lô Chí Đông cũng không để ý đến bọn họ, mà chỉ nhìn lướt qua, sau đó ông ta tách đám người ra rồi vội vàng đi ra đại sảnh, khi nhìn thấy bóng người ở phía trước thì trên mặt ông ta lộ ra vẻ cung kính và nhiệt tình.
“Chủ tịch Diệp!”
Lô Chí Đông chào một câu.
Một tiếng này vừa dứt thì toàn bộ đại sảnh đều trở lên tĩnh lặng.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên ngốc trệ.
Cho dù là cô Trần Mộng ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ, đôi mắt xinh đẹp và dịu dàng cũng mở to ra vài phần, bên trong tràn đầy vẻ chấn động, kinh ngạc, và không thể tin nổi.
Chủ tịch Diệp?
Chẳng lẽ…tập đoàn Dục Anh này, cũng là của em ấy?
Điều này…làm sao có thể?
Lúc trước hiệu trưởng Uông đã nói, là tập đoàn y tế Nhân Hoa cơ mà?
Đó cũng là một tập đoàn lớn, tại sao bây giờ lại có một cái Dục Anh nữa?
Hai cái tập đoàn đều là của em ấy?
Điều này…thật sự là không thể tin nổi!
Trần Mộng cầm túi xách ngẩn người tại chỗ, đôi môi đỏ mọng của nàng thì đã há hốc.
“Chủ…chủ tịch Diệp?”
Cô giáo Dương đứng ở cửa thang máy thất thanh thì thào một câu.
Cô ta cảm thấy, có phải lỗ tai mình có vấn đề hay không, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Dục Anh, vậy mà lại gọi một người hơn 20 tuổi là chủ tịch Diệp?
Vậy thì chẳng phải là, cậu ta chính là chủ tịch của tập đoàn Dục Anh sao?
Điều này, làm sao có thể chứ!
Một tập đoàn giáo dục lớn như vậy, mà lại để cho một thằng nhãi hơn 20 tuổi làm chủ tịch?
Thực sự là quá hoang đường!
Cô giáo Dương cứ đứng ngây người như thế rất lâu.
Sau khi lấy lại tinh thần thì cơ thể của cô ta run lên, sắc mặt cũng trắng toát.
Nếu như cậu ta chính là chủ tịch của tập đoàn Dục Anh, vậy thì buổi phỏng vấn hôm nay xong rồi, sau này mình cũng sẽ vô duyên với tập đoàn Dục Anh rồi.
Cô giáo Dương vừa nghĩ đến đây thì rất hối hận.
Mình là sao mà biết được, người trẻ tuổi này lại là chủ tịch của tập đoàn Dục Anh chứ!
Vừa rồi Trần Mộng nói rằng người học sinh này rất lợi hại, mình còn không để ý, chỉ coi là nói khoác, nào ngờ tất cả đều là thật, chỉ bằng thân phận chỉ tịch của tập đoàn Dục Anh thì hiệu trưởng Uông cũng sẽ khách khí với cậu ta rồi!
Hơn nữa, cậu ta còn trẻ như vậy mà đã có thể lên làm chủ tịch, vậy thì gia đình của cậu ta có thể đơn giản sao!
Tất nhiên là phải cực kỳ hiển hách rồi!
Vừa nghĩ đến việc mình đắc tội với một nhân vật lợi hại như vậy, thì cô giáo Dương lại càng sợ hãi.
Mọi người ở chung quanh cũng kịp phản ứng lại, nhìn cô giáo Dương một cái, rồi đồng loạt lùi lại một bước, sợ bị cô ta liên lụy.
Kể cả mấy giáo viên cùng trường cũng có phản ứng giống như vậy.
Vừa rồi, cô Trần Mộng đã nói, hiệu trưởng Uông cũng phải khách khí với người trẻ tuổi này, nói cách khác, cậu ta quen biết hiệu trưởng Uông, chỉ cần cậu ta nói vài câu với hiệu trưởng, thì cô Dương này còn có ngày tháng dễ chịu sao?
Bọn họ cũng không muốn bị liên lụy.