Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 293 - Chương 293: Mẹ Diệp: Đừng Để Mình Mệt Mỏi Quá!

Chương 293: Mẹ Diệp: Đừng để mình mệt mỏi quá! Chương 293: Mẹ Diệp: Đừng để mình mệt mỏi quá!

“Chủ tịch Diệp, ngài có chuyện gì không?”

Lô Chí Đông khom người hỏi nhỏ.

“Cũng không có gì, chỉ là tôi cảm thấy trong các giáo viên đến phỏng vấn có người không có tư cách để dạy người khác, cũng không xứng làm giáo viên của tập đoàn Dục Anh chúng ta.” Diệp Mặc thản nhiên nói.

“Là ai? Tôi lập tức hủy bỏ hồ sơ của người này, sau này vĩnh viễn không thu nhận!”

Lô Chí Đông vội vàng nói.

“Là bà ta!”

Diệp Mặc chỉ tay về phía thang máy.

“Vị giáo viên này, thật ngại quá, xin mời cô ra ngoài.”

Lô Chí Đông liếc mắt nhìn một chút thì thấy ngay cô giáo Dương đang bị cô lập, ông ta đi lên rồi lạnh lùng nói.

Chủ tịch Diệp vừa nói vị này không có tư cách, khẳng định là phẩm hạnh không tốt, loại người này Dục Anh sẽ không bao giờ nhận.

Cô giáo Dương há to miệng, còn định giải thích một chút.

Nhưng cuối cùng, vẫn không nói được câu nào.

Gương mặt mo của cô ta đã trắng bệch từ bao giờ.

Người ta là chủ tịch, toàn bộ tập đoàn đều do cậu ta quản lý, dù mình có nói cái gì cũng không thay đổi được, vẫn là đi sớm một chút cho đỡ mất mặt.

Cô ta hậm hực đi ra ngoài, khi đi ra thì một mực cúi đầu xuống, không dám nhìn ai cả.

Diệp Mặc thấy cô giáo Dương rời đi, thì mới quay người mỉm cười với cô Trần Mộng.

“Cô Trần Mộng, nếu như cô định đi ăn máng khác, thì cô có thể nói với em một chút, giờ em còn có việc, nên tạm biệt nhé!”

Diệp Mặc nói xong thì quay về phía Lô Chí Đông nói: “Đi thôi!”

Lô Chí Đông lên tiếng, rồi vội vàng theo sau.

Mọi người ở cửa thang máy ào ào tránh ra, nhường cho hai người đi vào thang máy trước.

“Cô Trần, người học sinh này của cô thật sự là rất khó lường đấy!”

“Đúng vậy! Còn trẻ như vậy mà đã là chủ tịch, vậy thì lai lịch phải thế nào chứ? Sao cô không nói cậu ta là chủ tịch của tập đoàn Dục Anh cho chúng tôi biết từ trước? Cô có tầng quan hệ này rồi thì còn cần phải đến đây phỏng vấn sao? À, có phải cậu ta quen biết hiệu trưởng Uông không?”

Mấy giáo viên cùng trường đều vây quanh Trần Mộng, sau đó hỏi han rất nhiệt tình.

Trong lòng bọn họ tràn đầy cảm giác hâm mộ.

Nếu như bọn họ có người học sinh như vậy, thì chỉ sợ là cười đến nở hoa rồi, đâu cần phải phát sầu vì công việc như bây giờ nữa.

“Tôi…tôi cũng không biết mà!”

“Em ấy có quen với hiệu trưởng Uông, lúc trước, hiệu trưởng còn mời em ấy đến tham gia hoạt động của học sinh cũ…”

Trần Mộng thì thào, trên gương mặt xinh đẹp thì tràn đầy vẻ hoảng hốt.

Nàng cảm thấy, mình hoàn toàn không nhìn thấu người học sinh này!

Mỗi lần gặp mặt, thì đều sẽ có “kinh hỉ”.

“Thực sự quen hiệu trưởng à!”

“Cô Trần, người học sinh này của cô quá lợi hại!”

Mấy giáo viên lại sợ hãi thán phục một trận, lại càng hâm mộ hơn.

“Đúng là em ấy…rất lợi hại!”

Trần Mộng lại thì thào một câu, rồi liếc nhìn về phía cửa thang máy, trong mắt của nàng lộ ra vài phần phức tạp.

Nếu như nàng muốn chức vị này, thì khẳng định là có thể đạt được, nhưng đây không phải điều nàng muốn, nàng không thích nhất chính là dựa vào quan hệ, cho dù đối phương là học sinh của mình cũng không được.

“Cứ xem trước một chút đi!”

Trần Mộng do dự một chút, rồi mới đi về phía trước.

Nàng cũng không có ý định đi ăn máng khác, chỉ là đến xem để tích lũy kinh nghiệm, đi xem thử một chút cũng không sao.

“Chủ tịch Diệp, vị kia là…?”

Đến văn phòng, Lô Chí Đông cười hỏi.

Vị cô giáo Trần Mộng trong miệng Chủ tịch Diệp có dáng vẻ rất xinh đẹp, nhất là cỗ khí chất dịu dàng kia thì rất hiếm gặp.

“Ah! Đó là giáo viên đại học của tôi.” Diệp Mặc mỉm cười.

“Ah! Vậy thì…có cần chiếu cố một chút hay không?” Lô Chí Đông cười nói.

“Không cần!” Diệp Mặc lắc đầu.

Hắn khá hiểu tính tình của cô Trần Mộng, độc lập, hiếu thắng, nếu như mình công khai bật đèn xanh cho cô ấy, thì khẳng định cô ấy sẽ không tiếp nhận.

Lô Chí Đông gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Diệp Mặc xem xong văn kiện thì ký tên, sau đó hỏi chuyện của Dương Đức Tài.

“Bên phía cảnh sát điều tra ra thêm vài người nữa, chúng tôi đã khởi tố tất cả bọn họ rồi, chúng tôi còn tăng cường giám sát, để cam đoan sau này sẽ không xuất hiện chuyện như vậy nữa!” Lô Chí Đông nói.

“Vậy thì tốt!”

Diệp Mặc đứng lên, sửa sang lại quần áo.

Lô Chí Đông tiễn hắn đi ra ngoài.

Diệp Mặc trở lại phòng làm việc, chuẩn bị một chút rồi bắt đầu Live stream.

Hơn mười giờ đêm, hắn mới về đến nhà.

“Con về rồi à!”

Mẹ Diệp ôm hai đứa bé ra đón.

Diệp Mặc vươn tay ôm hai đứa bé vào ngực, rồi hôn mỗi đứa một cái.

“Cha mẹ thu dọn hành lý rồi à?”

Diệp Mặc nhìn thấy mấy túi hành lý ở trong góc của phòng khách thì hơi giật mình.

“Ừm! Vừa sắp xếp xong, có quá nhiều thứ phải mang về!” Mẹ Diệp cười nói.

Thời gian ở thành phố H bọn họ mua không ít thứ, sau đó bọn họ đi thành phố Thiên Hải lại mang một đống đồ về, tất cả những thứ này đều mang về cho họ hàng thân thích và bạn bè ở quê nhà.

“Con về rồi à!”

Cha Diệp nghe thấy động tĩnh thì đi từ phòng ra, có vẻ ông hơi buồn ngủ nên ngáp không ngừng.

“Cha! Cha đi ngủ đi thôi!”

Diệp Mặc nhìn thấy thế thì cười nói.

“Không ngủ! Mai phải đi rồi, ngủ sớm làm gì, tối nay cha phải chơi với cháu trai và cháu gái bảo bối của cha.”

Cha Diệp cười nói, rồi đi lên bế hai đứa bé.

Người một nhà ngồi ở phòng khách trò chuyện.

“Con trai, khi chúng ta về thì con phải làm việc cho tốt đấy, nhưng vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt mỏi quá, nhà vẫn có bảo mẫu cơ mà! Tóm lại, đừng để cho mình quá mệt mỏi.” Mẹ Diệp dặn dò.

“Vâng, con biết rồi!”

Diệp Mặc gật đầu liên tục.

Mọi người trò chuyện đến hơn mười một giờ, Cha Diệp và Mẹ Diệp chịu không nổi nên đành phải vào phòng đi ngủ.

Diệp Mặc dỗ hai đứa bé đi ngủ, rồi nhận điện thoại của Tô Ngọc Tình.

Sau đó, Diệp Mặc tiếp tục luyện tập kỹ năng vẽ.

Bình Luận (0)
Comment