“Diệp tiên sinh thật là sảng khoái!”
“Diệp tiên sinh dừng bước, không cần tiễn nữa, tôi và Lão Vu tự đi ra là được rồi.”
Cửa phòng làm việc, có hai người đàn ông trung niên đi ra ngoài, rồi quay về vẫy tay với Diệp Mặc, ra hiệu Diệp Mặc đừng tiễn nữa.
“Đi thong thả!”
Diệp Mặc mỉm cười nói với hai người bọn họ.
Khi hai người đi được một đoạn thì hắn mới đóng cửa lại.
“Lão Vu, vị Diệp tiên sinh này xa xỉ thật! Tôi không ngờ anh ta lại ra giá cao như vậy đấy!”
Tổng giám đốc Lăng quay người nhìn thoáng qua phòng làm việc, rồi thở dài nói.
Ban đầu ông ta cũng không muốn bán công ty, nhưng mà, đối phương cho quá nhiều.
“Đó là đương nhiên!”
Ông chủ Vu mỉm cười.
Tài sản của vị Diệp tiên sinh trẻ tuổi này không ít đâu! Không chỉ là đại cổ đông của Võng Dật, mà còn là chủ tịch của tập đoàn y tế Nhân Hoa nữa, tài sản đã hơn 10 tỷ, anh ta muốn mua một cái công ty MCN nho nhỏ là chuyện quá đơn giản.
“Không ngờ khách sạn ở Duyệt Vân Trang cũng là của anh ta, tôi nghe nói nhà hàng ở đó vừa được đánh giá Michelin ba sao, rất ghê gớm, hôm nào phải đi đến đó ăn mới được.”
Ông chủ Vu vừa cười nói vừa đi về phía xe.
“Lão Vu, tại sao anh ta có nhiều tiền như vậy rồi, mà vẫn còn nhiều tài hoa như vậy?”
Lên xe, tổng giám đốc Lăng buồn bực nói.
Ai có thể ngờ, Tiktoker số một lại là một tỷ phú có tài sản hơn 10 tỷ chứ!
“Ai biết được!”
Ông chủ Vu mỉm cười nói.
Khi vừa mới biết, thì ông chủ Vu cũng cảm thấy rất khó hiểu, cảm giác như ông trời quá không công bằng, nhưng dần dần, ông ta cũng tiếp nhận.
“Lão Vu, lần này tôi kiếm được không ít, đi, tôi mời ông đi uống rượu.”
Tổng giám đốc Lăng nói xong thì báo một địa chỉ cho tài xế.
Chiếc xe khởi động rồi lái đi.
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc ngồi xuống.
Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ, đã sắp mười một giờ rồi.
“Công ty truyền thông Linh Buồm…”
Diệp Mặc cau mày lại, lộ ra vẻ do dự.
Tuy hắn đã mua cái công ty MCN này, nhưng hắn không biết nên vứt cho nhà nào mới tốt, là vứt cho Tề Diệu Huy ở truyền thông Thời Đại quản lý, hai là vứt cho tập đoàn Thiên Hành để Ninh Vũ Đình quản lý?
“Vẫn là cho Thiên Hành đi!”
Diệp Mặc nghĩ một lát rồi quyết định.
Hắn cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Ninh Vũ Đình.
……
Trong một khu nhà cao cấp trong thành phố.
Một bóng người xinh đẹp và uyển chuyển đang đứng trước gương.
Nàng mặc một bộ quần áo da bó sát người, chiếc áo là kiểu quây ngực, nên để lộ ra hai bờ vai trắng như tuyết, trước ngực thì có hai đoàn chen nhau trắng nõn, nhìn trông rất kinh người, ở giữa thì là một khe sâu hun hút không thấy đáy.
Xuống dưới thì là bờ eo nhỏ nhắn và bằng phẳng.
Đường cong đến mông thì bỗng nhiên lại mở rộng, tạo thành một đường cong từ eo xuống mông rất đẹp.
Chiếc áo da này của nàng chỉ đến đây, miễn cưỡng có thể che được nửa cái mông, còn đôi chân thon dài và thẳng tắp thì hoàn toàn lộ ra, đôi chân trắng này như đang phát sáng giống như ngà voi vậy.
Dưới chân thì là một đôi giày ống màu đen cao đến đầu gối, đôi giày này phối hợp áo da đen trông cực kỳ quyến rũ.
Trên gương mặt xinh đẹp và vũ mị của nàng, được nàng trang điểm khiến cho nó càng trở nên quyến rũ hơn, nhất là đôi mắt phượng xinh đẹp được trang điểm rất kỹ này, khi nàng hơi híp mắt lại thì trông cực kỳ mị hoặc.
“Không tồi! Chỉ là hơi khó thở!”
Ninh Vũ Đình xoay một vòng rồi lẩm bẩm.
Sau đó, nàng lại lấy một chiếc mũ đen trên kệ áo, rồi đội lên đầu.
Nàng hơi kéo vành mũ xuống, rồi nhếch đôi môi đỏ nở nang lên cười.
Ninh Vũ Đình nhìn mình trong gương, vừa đẹp vừa sexy, gợi cảm lại dẫn lửa, cực kỳ đẹp mắt.
“Tách tách! Tách tách!”
Nàng lấy điện thoại di động ra, rồi bày ra các loại tư thế, sau đó mới chụp lại.
Rất nhanh, nàng đã chụp xong một bộ ảnh.
“Thật là đẹp!”
Ninh Vũ Đình xem lại từng tấm ảnh một.
Bộ đồ hôm nay cũng coi như là cosplay, trước kia nàng cũng chụp rất nhiều bộ tương tự.
“Tiếc là tên bại hoại kia không được xem!”
Ninh Vũ Đình lẩm bẩm một câu rồi cười.
Tên bại hoại kia đã nói là đừng gửi ảnh nữa, vậy thì nàng sẽ không gửi nữa, chẳng may bị Tô Thiên Hậu phát hiện thì không hay lắm, không phải nàng ngượng ngùng, mà là nàng sợ mất vị trí tổng giám đốc này của mình.
Nàng làm tổng giám đốc nhiều ngày rồi, nàng cảm thấy mình rất uy phong, đi đến đâu cũng cảm giác như mình mang theo gió, đám cấp dưới kia nhìn thấy nàng thì đều phải hô lên tổng giám đốc Ninh, sau đó nịnh bợ nàng.
Loại cảm giác này, thật là mỹ diệu!
Hơn nữa, nàng cũng đã đổi xe rồi, lại dọn đến căn nhà mấy trăm mét vuông này nữa.
Nếu như nàng mất vị trí tổng giám đốc này, thì nàng không ở nổi căn nhà tốt như vậy.
“Anh ta không xem được, thì đó là tổn thất của anh ta, chứ không phải của mình!”
Ninh Vũ Đình vênh mặt lên, khẽ nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo, hừ một tiếng.
“Giữ lại bộ này!”
Nàng đặt điện thoại di động xuống, rồi cất bước đi về phía tủ quần áo.