Căn nhà này khá rộng, Ninh Vũ Đình có một phòng để quần áo luôn, nàng mở tủ ra, trong đó đều là những bộ quần áo nàng cất giữ, nào là quần áo thủy thủ, quần áo người nhện, Hu Tao, giáng sinh….tất cả đều nằm ở trong này.
Còn có đủ loại tất chân nữa, rất nhiều kiểu dáng và màu sắc khác nhau, nào là đen, tơ trắng, tím tia, lưới cá…
Tất nhiên, không thể thiếu được hai bộ trang phục kia rồi.
Khi ánh mắt nàng liếc qua hai bộ cosplay này, thì trên gương mặt vũ mị của nàng đã nổi lên hai áng mây đỏ.
Trông đôi mắt phượng xinh đẹp cũng toát ra một tia sáng rực rỡ, khiến cho nó trở lên càng vũ mị và mê người hơn.
Xoẹt!
Ninh Vũ Đình đưa tay ra sau lưng để cởi khóa kéo xuống, thì liền nghe thấy điện thoại di động rung lên.
“Muộn thế này rồi mà ai còn nhắn tin nhỉ?”
Ninh Vũ Đình thì thào một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Đêm hôm khuya khoắt rồi mà còn ai tìm mình chứ?
Nàng mấp máy môi, rồi đi lên cầm điện thoại di động.
“Là anh ta!”
Trên mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Là tên bại hoại kia!
Tại sao anh ta lại mua một công ty rồi?
Anh ta nhiều tiền quá nên không biết tiêu gì à?
Lại mua!
Công ty truyền thông Linh Buồm?
Hình như công ty này không phải công ty tin tức giải trí!
“Hóa ra là MCN!”
Nàng hỏi một chút thì chợt hiểu.
“Anh ta mua loại công ty này làm gì nhỉ? Thôi bỏ đi, mua cũng mua rồi, mình cũng không để ý chuyện quản lý thêm một cái công ty.” Ninh Vũ Đình khẽ cắn môi đỏ, lẩm bẩm.
Ninh Vũ Đình khá am hiểu tin tức giải trí, nhưng lại chưa tiếp xúc với mấy loại MCN này, nhưng cũng có thể để cho người khác quản lý, nàng tuyển một người quản lý là được.
“Được rồi!”
Ninh Vũ Đình trả lời một câu.
Sau khi đặt điện thoại xuống thì thần sắc của nàng hơi hoảng hốt.
Muộn như vậy rồi mà tên bại hoại này còn chưa ngủ! Anh ta đang làm gì nhỉ?
Nhất định là đang trông trẻ rồi!
Một lát sau, nàng lắc lắc đầu, sửa sang lại suy nghĩ, sau đó đi về phía tủ quần áo.
Xoạt!
Ninh Vũ Đình kéo khóa áo da xuống, lộ ra một mảnh lưng trơn nhẵn và trắng bóng như tuyết.
Nàng cởi giày rồi bước chân trần đi về phía nhà tắm.
Sau khi tắm xong thì nàng lại cẩn thận bôi kem dưỡng lên da thịt mềm mại của mình, sau đó mặc đồ ngủ vào rồi nhảy lên giường.
Căn nhà này khá rộng, nên giường cũng khá rộng rãi.
Cái giường cũ của nàng, thì nàng chỉ lăn vài vòng là đã rơi xuống, còn cái giường này, thì nàng lăn lộn tầm mười vòng cũng không rơi xuống.
“Ngủ ngon!”
Ninh Vũ Đình tự nói một tiếng, rồi tắt đèn, chui vào chăn, thoải mái cuộn tròn người lại.
Rất nhanh, đã an ổn thiếp đi.
……
“Cha mẹ về rồi à?”
11 giờ 30, Tô Ngọc Tình gọi video call về.
Tô Ngọc Tình vẫn đang ở trong biệt thự của Dương Mạn Ny ở Đế Kinh.
“Ừm! Sáng nay anh tiễn họ ra ga rồi.” Diệp Mặc chĩa camera vào hai đứa bé đang nằm trong nôi.
Hai đứa bé đang ngủ rất say sưa.
“Vậy anh lại phải trông con một mình à!”
Tô Ngọc Tình khẽ cắn bờ môi đỏ, nàng cảm thấy hơi đau lòng.
“Không sao đâu! Anh quen rồi mà!” Diệp Mặc cười nói.
“Ngày mai em phải bay đến mới nơi khác rồi, chờ khi kết thúc hành trình thì em sẽ về nhà với anh!” Tô Ngọc Tình ôn nhu nói.
“Ừm được rồi! Anh thấy em rất buồn ngủ rồi, nên ngủ sớm một chút đi!”
Diệp Mặc thấy nàng ngáp một cái thì nói luôn.
“Không đâu không đâu! Em muốn nhìn các con và anh thêm một chút! Chị Mạn Ny đã ngủ thiếp đi rồi này!” Tô Ngọc Tình nói xong thì quay người liếc về phía giường một cái, rồi cười nói.
Dương Mạn Ny vừa nằm lên giường thì đã ngủ luôn rồi.
“Ngủ ngon!”
Hai người trò chuyện thêm một lát, sau khi nói câu ngủ ngon thì nàng mới cúp điện thoại.
Tô Ngọc Tình cũng không lập tức lên giường, mà ngồi tại chỗ một lúc lâu.
Nàng vươn tay lên chống cằm, suy nghĩ đến mức xuất thần.
Mới có hai ba ngày không gặp mà nàng đã nhớ các con và Diệp Mặc rồi…
Thời điểm làm việc thì còn đỡ, nhưng khi vừa xong việc thì nàng lại nhớ đến các con và Diệp Mặc, nhất là khi ở một mình, thì nàng còn muốn ôm lấy Diệp Mặc, hôn Diệp Mặc…
Tô Ngọc Tình nghĩ ngợi một lát, thì bỗng nhiên trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện lên hai ánh nắng chiều đỏ.
Trong đầu óc nàng, lại hiện lên những hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi. (và các bạn đang đọc truyện.)
“Mình nghĩ gì thế này! Thật là!”
Tô Ngọc Tình thầm gắt một cái.
Đêm hôm khuya khoắt lại phát xuân cái gì!
Nàng ngồi suy nghĩ một lát, cuối cùng thì không ngăn được cơn buồn ngủ mà phải leo lên giường.
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc lại mở tài khoản đầu tư cổ phiểu ra.
Hắn dùng kỹ năng Tuệ Nhãn nhìn một chút, rồi bắt đầu mua một ít cổ phiếu, lại bán một ít cổ phiếu, sau đó bắt đầu luyện tập kỹ năng vẽ.
Giá trị tài sản và năng lực, hắn không muốn bỏ cái nào cả.
Rạng sáng, Diệp Mặc mới ngủ một lúc rồi dậy.
Hắn giặt quần áo cho hai đứa bé, rồi dọn phòng một chút, sau đó lại làm đồ ăn cho bọn nhỏ.
Sau làm xong thì hai đứa bé đã tỉnh dậy.
Sau đó, lại là một trận bận rộn.
Mãi đến chín giờ, Diệp Mặc mới buông bút vẽ xuống, chơi với hai đứa bé một lúc, đọc truyện cho chúng nghe, rồi cho chúng nghe âm nhạc.