Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 300 - Chương 300: Lâm Khê: Chỉ Là Một Streamer Mà Thôi!

Chương 300: Lâm Khê: Chỉ là một streamer mà thôi! Chương 300: Lâm Khê: Chỉ là một streamer mà thôi!

Thành phố H.

Căn biệt thự trên tầng cao nhất Phượng Minh Uyển.

Ông ông ông----

Điện thoại di động trên đầu giường rung lên.

Một tiếng ưng vang lên, trong chăn thò ra một cánh tay ngọc trắng như tuyết. năm ngón tay thon dài tinh tế, nàng mò mò mấy cái mà vẫn không mò thấy điện thoại di động nên hơi giận.

Chiếc chăn xốc lên, một cái đầu ló ra.

Mái tóc đen nhánh lộn xộn đã che nửa khuôn mặt, nửa còn lại thì vẫn đẹp đến mức kinh tâm động phách.

Ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, mày liễu vừa nhỏ vừa dài, mũi ngọc tinh xảo vểnh cao, hai bên môi đỏ hơi mỏng, nhưng vẫn mềm nhuận như nước.

Đôi mắt phượng xinh đẹp thì hơi dài và hẹp, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo.

“Mới chín giờ!”

Nàng mở mắt ra nhìn thời gian một chút, sau đó lẩm bẩm một câu, rồi giơ ngón tay ngọc ra tắt chuông báo thức của điện thoại.

Sau đó, nàng lại gục xuống ngủ tiếp.

“Mười giờ rồi!”

Khi nàng tỉnh lại một lần nữa, thì đã qua một giờ đồng hồ.

“Rời giường thôi!”

Nàng dụi dụi mắt, rồi ngáp một cái, sau đó mới vén chăn, ngồi dạy.

Ngay lập tức, căn phòng ngủ u ám giống như được chiếu sáng bởi thân thể trắng như tuyết của nàng.

Dung nhan của nàng xinh đẹp và lạnh lùng, nhưng những đường cong thì lại cực kỳ bốc lửa.

Đường cong ở trước ngực thì quy mô chắc cũng phải gần E rồi.

Vòng eo thì uyển chuyển như rắn nước.

Tiếp đó, chính là một đôi chân thon dài với tỉ lệ kinh người.

Dáng người này có thể khiến cho người ta nhìn đến chảy máu mũi.

Giờ phút này, nàng mặc một bộ đồ lót màu đen có ren, nhìn trông cực kỳ gợi cảm và quyến rũ.

“Ai nha!”

Nàng vươn người một cái rồi mới xuống giường, cộc cộc cộc, dáng người mê người nhẹ nhàng lay động, đi đến trước cửa sổ, xoạt một cái, màn cửa được kéo ra.

Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào trong phòng.

Nàng lập tức hơi híp mắt lại.

Nàng cứ đứng trước cửa sổ như vậy, cả người tắm rửa trong ánh nắng mặt trời chói chang, thân thể mềm mại trắng như tuyết của nàng được phủ lên một tầng ánh sáng chói sáng, cực kỳ lóa mắt.

Nếu nhìn từ phía sau, thì sẽ thấy bóng lưng thướt tha của nàng.

Hình ảnh này, đẹp đến mức ngạt thở!

Két----

Nàng kéo cửa ra, rồi bước ra ngoài.

Đây là tầng cao nhất, bốn phía không có ai có thể nhìn thấy nàng, nên nàng không sợ gì hết.

“Thời tiết đẹp quá!”

Cảm thụ một chút ánh nắng và gió nhẹ ấm áp, nàng liền cảm thán một câu.

Sau đó nàng đi qua một bên thu quần áo, rồi trở về phòng rửa mặt.

Hôm nay, nàng còn phải bay đến Đế Kinh.

Nàng rửa mặt xong thì đi thay quần áo.

Tủ quần áo vừa mở ra, bên trong là quần áo, túi xách, giày, trang sức…muôn màu rực rỡ.

“Lại không có gì để mặc rồi!”

Nàng liếc nhìn đống quần áo rồi lại hơi buồn rầu.

Đúng là rất nhiều quần áo, nhưng đều là kiểu dáng của năm ngoái, đã quá hạn rồi.

Đối với phụ nữ mà nói, thì quần áo quá hạn đã không phải là quần áo nữa.

“Thôi được rồi, mặc tạm bộ này đi.”

Chọn tới chọn lui, cuối cùng thì nàng chọn một bộ váy đầm màu đen, kiểu dáng hơi hoa lệ, lại phối thêm một đôi tất chân và giày cao gót màu đen nữa thì liền hoàn mỹ.

Phong cách lạnh lùng của nàng rất thích hợp với màu đen, đôi tất chân màu đen này cũng khá gợi cảm nữa.

Sau khi đeo khuyên tai kim cương và một chiếc đồng hồ Patek Philippe kiểu mới, cộng thêm một ít đồ trang sức thì nàng đã hoàn thành.

Sau đó, nàng tìm cái va li hôm qua đã chuẩn bị xong.

“Tiểu Khê, em vẫn chưa đến à?”

Lạc Băng Nhan ngồi ở sô pha gửi tin nhắn bằng giọng nói cho trợ lý của mình.

“Tổng giám đốc Lạc, em sắp đến rồi, hôm nay đường hơi đông.”

Rất nhanh, đối phương đã trả lời.

“Nhanh lên một chút, không thì muộn mất.”

Lạc Băng Nhan thúc giục.

Tầm mười phút sau thì xe đã đến nơi.

“Tổng giám đốc Lạc!”

Trợ lý Lâm Khê xuống xe, mở cốp sau ra, rồi cất hành lý vào.

“Tổng giám đốc Lạc, ngài có muốn đi ăn cơm trước không?”

Lâm Khê nhìn đồng hồ, đã mười một giờ hơn rồi.

“Không được, đi đến sân trước, qua đó rồi kiếm cái ăn sau.” Lạc Băng Nhan nói.

Lâm Khê cũng không hỏi nữa, lên xe, rồi lái về phía sân bay.

“Tổng giám đốc Lạc, có phải đêm qua ngài lại quét lễ vật rồi đúng không?” Đi được một lát, thì Lâm Khê nhỏ giọng hỏi.

“Không có…không có!”

Lạc Băng Nhan đang lướt Weibo, xem các tin đồn trong làng giải trí, nghe thấy thế thì hơi giật mình, gương mặt xinh đẹp và lạnh lùng hơi đỏ lên.

Rõ ràng đã nói không quét nữa rồi, nhưng tối qua nàng vẫn không nhịn được, nên lại quét một chút.

Lâm Khê nhìn thấy cảnh này qua kính chiếu hậu thì không khỏi bất đắc dĩ thở dài.

Tổng giám đốc Lạc thật sự quá thiện lương!

Tên khốn kia đã coi thường Tổng giám đốc Lạc hai lần rồi, thế mà Tổng giám đốc Lạc lại còn tặng lễ vật cho anh ta nữa, thật là siêu cấp vô địch thiện lương!

“Tổng giám đốc Lạc, bệnh của ngài thì…”

Lâm Khê lại hỏi.

“Đỡ hơn nhiều rồi!”

Lạc Băng Nhan mỉm cười.

Tâm trạng mấy ngày gần đây của nàng không tệ lắm, cộng thêm việc tối nào nàng cũng xoa xoa ấn ấn một chút, nên cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

“Vậy thì tốt rồi!”

Hai người trò chuyện một đường, một tiếng sau, xe đã đến sân bay.

Đỗ xe xong thì hai người đi vào sân bay, nhìn một vòng, cũng không có món gì ngon, nên đành mua Hamburger rồi tiến vào phòng chờ VIP.

Bình Luận (0)
Comment