Lạc Băng Nhan nhìn thời gian, vẫn sớm, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay, nàng liền cầm điện thoại ra lướt Tik Tok.
“Tiên sinh, xin ngài chờ ở đây một lát.”
Một lát sau, Lạc Băng Nhan nghe thấy cửa phòng chờ có tiếng bước chân truyền đến.
Nàng vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn, lập tức hơi run lên.
Nơi cửa phòng chờ VIP có một bóng người hết sức quen thuộc.
“Diệp tiên sinh?”
Lạc Băng Nhan bật thốt lên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Nàng không ngờ lại có thể gặp được vị Diệp tiên sinh này ở đây.
Trợ lý Lâm Khê ở bên cạnh cũng ngẩng đầu lên nhìn, sau khi giật mình một cái thì bĩu môi, khó chịu nói: “Tại sao lại là anh ta chứ!”
“Tổng giám đốc Lạc, ngài đừng để ý đến anh ta!”
Lâm Khê nhìn về phía Tổng giám đốc của mình rồi nhỏ giọng nói.
Lần trước gặp anh ta ở bệnh viện, thì Tổng giám đốc Lạc rất nhiệt tình đi lên chào hỏi, nhưng mà kết quả thì sao, đối phương hoàn toàn coi thường, lại còn làm cho Tổng giám đốc Lạc suýt nữa giận ra bệnh, quả thật là rất đáng giận!
Lạc Băng Nhan hơi cau mày lại, nàng cũng nhớ lại chuyện lần đó.
Hoàn toàn chính xác là không thoải mái.
“Lạc tiểu thư?”
Diệp Mặc đẩy xe dành cho trẻ sơ sinh đi vào, quét mắt qua thì nhìn thấy ngay vị Tổng giám đốc Lạc này.
Sau hai lần gặp mặt thì Diệp Mặc đã có ấn tượng rồi.
“Diệp tiên sinh!”
Lạc Băng Nhan đưa tay lên vuốt tóc, gương mặt cũng giãn ra, lộ nụ cười khẽ.
Lần này, nàng không chủ động chào hỏi, mà là đối phương chủ động.
“Ui! Rốt cuộc thì lần này anh cũng nhớ được Tổng giám đốc Lạc của chúng tôi rồi à?” Lâm Khê khó chịu lườm một cái.
Diệp Mặc cũng không giận, mà mỉm cười với hai người, sau đó thì đi qua một bên ngồi xuống, rồi chơi với hai đứa bé.
Lâm Khê nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Mặc thì lại càng khó chịu hơn.
Chỉ thế thôi à?
Tên khốn này chỉ chào hỏi một câu không mặn không nhạt rồi ngồi xuống luôn, lại không thèm để ý đến Tổng giám đốc Lạc rồi?
Cái này cũng quá đáng quá rồi!
Chỉ là một Streamer mà thôi! Có gì đặc biệt hơn người chứ!
Lâm Khê cảm thấy bất bình thay cho Tổng giám đốc Lạc của mình, nên mắng liên tục ở trong bụng.
“Tiểu Khê!”
Lạc Băng Nhan quát khẽ một tiếng, rồi trừng mắt một cái: “Đừng không lễ phép như vậy!”
“Tổng giám đốc Lạc! Sao ngài vẫn nói chuyện thay anh ta! Ngài nhìn dáng vẻ của anh ta kìa, có giống như để ý đến ngài sao? Có lẽ lần trước em không đoán sai, anh ta căn bản không phải là đàn ông! Bằng không thì sao có thể không để ý đến một người xinh đẹp như ngài chứ?”
Lâm Khê lại gần rồi nhỏ giọng nói.
Tổng giám đốc Lạc xinh đẹp như vậy, dáng người cũng rất đẹp và gợi cảm nữa, coi như một ông cụ 70 80 tuổi cũng phải trợn tròn mắt mà nhìn!
Nhưng mà tên khốn này lại không thèm liếc một cái, hoàn toàn không coi vẻ đẹp của Tổng giám đốc Lạc ra gì.
Chuyện này tuyệt đối không bình thường!
Có lẽ giống như mình đoán, tên khốn này căn bản không phải là đàn ông!
Lạc Băng Nhan nghe thấy thế thì hơi cau mày lại một chút.
Thật ra thì nàng cũng nghi ngờ, giới tính của vị Diệp tiên sinh hơi có vấn đề, nhưng nàng cũng không dám khẳng định, bởi vì anh ta có hai đứa bé rồi.
Với lại, nàng cảm thấy, dù cho là gay, thì cũng sẽ không cao ngạo và lạnh lùng như vị Diệp tiên sinh này!
Có những lúc nàng còn cảm thấy, có phải là vì phu nhân của vị Diệp tiên sinh này xinh đẹp hơn mình hay không, cho nên vị Diệp tiên sinh này mới hoàn toàn không coi vẻ đẹp của mình ra gì.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, thì nàng lại cảm thấy không có khả năng!
Với sắc đẹp của nàng thì gần như không tìm được đối thủ rồi, cùng lắm thì cũng là không phân cao thấp mà thôi.
Cho nên nàng cảm thấy, khả năng lớn nhất là do tính tình của vị Diệp tiên sinh này khá cổ quái.
“Tổng giám đốc Lạc, ngài cũng đừng quét lễ vật cho anh ta nữa, quét nhiều như vậy cũng là lãng phí!”
Lâm Khê lại nói với vẻ giận dữ.
Lâm Khê còn cố tình đề cao âm điệu, cố ý cho Diệp Mặc nghe thấy.
“Tiểu Khê!”
Lạc Băng Nhan vội vàng khiển trách một câu, gương mặt cũng hơi đỏ lên.
Diệp tiên sinh không hề biết chuyện nàng quét lễ vật, hiện giờ lại nói ra trước mặt anh ta thì quá xấu hổ!
Trong lúc nhất thời nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
“Lạc tiểu thư cũng xem tôi Live stream à?”
Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi giật mình, ngẩng đầu lên kinh ngạc nói.
“Tất nhiên, Tổng giám đốc Lạc nhà tôi xem rất nhiều.”
Lâm Khê ngẩng đầu lên hừ một tiếng: “Còn quét rất nhiều lễ vật nữa!”
Lạc Băng Nhan nghe thấy thế thì khóe miệng hơi co quắp một chút, giờ phút này, nàng rất muốn vươn tay ra giết chết người trợ lý này để bịt miệng.
Đầu nàng lại cúi thấp hơn, sắp sửa chôn vào hai ngọn núi kinh người của mình luôn rồi.
Nàng cảm giác được, hai bên gương mặt của mình đã nóng rực lên rồi.