“Rất nhiều…là bao nhiêu?”
Diệp Mặc giật mình.
Rất nhiều đại gia đã quét lễ vật cho hắn.
Chỉ sợ vị Tổng giám đốc Lạc có thân phận bất phàm và giàu có này cũng là một trong số đó rồi!
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng có lẽ phải năm sáu triệu rồi!”
Lâm Khê vênh mặt lên nói: “Anh xem, Tổng giám đốc Lạc đối xử với anh rất tốt, còn quét cho anh nhiều lễ vật như vậy, còn anh thì sao, anh nhìn thấy Tổng giám đốc Lạc mà còn không đi lên hỏi hăn một câu, thật đúng là không có lương tâm!”
“Thật ngại quá, tôi cũng không biết chuyện này.”
Diệp Mặc mỉm cười áy náy nói.
“Hừ! Anh nên trả lại tiền đi! Số tiền đó cho anh cũng là lãng phí!”
Lâm Khê lại không cam lòng mà nói ra.
“Tiểu Khê! Đừng nói nữa!”
Cuối cùng Lạc Băng Nhan cũng không nhìn được nữa, nên nhỏ giọng trách mắng.
“Ừm! Nếu như Lạc tiểu thư muốn thì cũng có thể, tôi sẽ trả lại hết.” Diệp Mặc nói.
“Anh bỏ được sao?”
Lâm Khê lại hừ nói.
Đây chính là năm sáu triệu đấy!
Tuy rằng tên này kiếm được không ít tiền, nhưng đối với anh ta thì đây vẫn là một khoản tiền lớn, nên làm sao anh ta có thể bỏ được, có lẽ anh ta chỉ nói cho có mà thôi.
“Đương nhiên rồi! Chỉ cần Lạc tiểu thư muốn là được.” Diệp Mặc cười nói.
“Diệp tiên sinh, Tiểu Khê chỉ tùy tiện nói một chút thôi, anh đừng tưởng thật, lễ vật đã tặng ra thì làm gì có đạo lý đòi lại chứ.” Lạc Băng Nhan vội vàng nói.
“Ah! Vậy khi nào Lạc tiểu thư muốn lấy lại thì cứ nói với tôi nhé.” Diệp Mặc ngơ ngác một chút rồi cười nói.
“Sẽ không!”
Lạc Băng Nhan vội vàng lắc đầu.
Giờ phút này, hai má của nàng vẫn đỏ bừng, cực kỳ quẩn bách.
Làm gì có ai tặng lễ vật rồi lại đòi lại chứ, việc này nói ra sẽ thành chuyện cười cho người khác mất!
Lâm Khê nhìn thấy sắc mặt của Lạc Băng Nhan như vậy thì không nói gì thêm nữa.
“Diệp tiên sinh, anh bay đi đâu thế?”
Lạc Băng Nhan do dự một chút rồi hỏi, nàng nỗ lực hóa giải bầu không khí ngột ngạt này.
“Đế Kinh!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Đế Kinh? Thật là trùng hợp, bọn tôi cũng đi Đế Kinh, chúng ta bay cùng một chuyến à?” Lạc Băng Nhan kinh ngạc nói: “Diệp tiên sinh ngồi ở vị trí nào, là khoang hạng nhất sao?”
“Không phải!” Diệp Mặc lắc đầu.
“Không phải sao?” Lạc Băng Nhan lập tức giật mình.
Diệp tiên sinh kiếm được nhiều tiền như vậy, thì không đến mức phải tiết kiệm tiền vé máy bay chứ nhỉ! Hơn nữa, anh ta còn mang theo hai đứa bé, căn bản là không thể nào ngồi được ở khoang phổ thông chật chội!
“Vậy thì…là khoang thương gia à?”
Lạc Băng Nhan lẩm bẩm nói.
Diệp Mặc vẫn lắc đầu.
Lần này Lạc Băng Nhan hơi kinh ngạc.
Thật sự là khoang phổ thông à?
Cái này…cũng quá tiết kiệm rồi!
“Thật là keo kiệt! Kiếm được nhiều tiền như vậy mà còn không nỡ mua một tấm vé máy bay tốt.” Lâm Khê cũng giật mình, sau đó lại nhỏ giọng oán thầm, gương mặt cũng hiện lên vẻ khinh thường.
Thế mà tên này còn nói khoác không biết ngược, ra vẻ rất hào phóng, cái gì mà trả lại hết năm sáu triệu cho Tổng giám đốc Lạc chứ, bây giờ một tấm vé máy bay mà anh ta cũng không nỡ mua, có thể thấy được anh ta keo kiệt đến mức độ nào.
Loại người này làm sao có thể đem tiền đã vào túi trả lại được!
Lạc Băng Nhan hơi há bờ môi đỏ ra, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Diệp tiên sinh, mời ngài đi bên này, máy bay của ngài đã chuẩn bị xuất phát rồi! Đi qua cổng sẽ có xe riêng đón ngài, đưa ngài đến máy bay.”
Cộc cộc cộc----
Một nhân viên sân bay giẫm trên giày cao gót bước nhanh đến.
Khi đến gần thì nhân viên này cúi chào rất cung kính rồi nói.
“Được!”
Diệp Mặc gật đầu, rồi đứng dậy đẩy xe dành cho trẻ sơ sinh.
“Tôi đi trước đây!”
Diệp Mặc mỉm cười với hai người Lạc Băng Nhan, rồi trực tiếp bước đi.
“Ơ…sao anh ta lại lên máy bay?”
Hai người đều hiện lên vẻ mặt mờ mịt.
Rõ ràng vẫn chưa đến thời gian đăng ký mà!
Hai người nhìn bóng người biến mất mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
“Chẳng lẽ không phải cũng một chuyến bay à?”
“Không biết! Nhưng thời gian này thì chỉ có một chuyến bay đi Đế Kinh thôi mà!”
Hai người càng nói thì lại càng buồn bực, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngồi một lát, thì các nàng nhìn thấy nhân viên sân bay vừa rồi, Lâm Khê vội vàng đứng dậy, hỏi: “Xin hỏi. . . Vị tiên sinh vừa rồi có thể đăng ký trước à? Không phải anh ta mua vé khoang phổ thông sao?”
“Khoang phổ thông cái gì?”
Nhân viên sân bay hơi ngơ ngác một chút rồi cười.
Nơi này là phòng chờ VIP, vé khoang phổ thông thì làm sao vào trong này được.
“Vị tiên sinh đó bay máy bay tư nhân của mình!” Cô gái này nói: “Vị tiên sinh đó rất lợi hại, anh ấy có một chiếc Boeing 474, nhìn kìa, chính là chiếc đó!”
Cô gái nói xong thì chỉ ra ngoài cửa kính với vẻ kích động đến cực điểm.
Cô gái làm ở sân bay nhiều năm như vậy rồi, đã thấy rất nhiều máy bay tư nhân rồi, nhưng cơ bản đều là Gulfstream, chỉ khoảng 200 – 300 triệu mà thôi, lần đầu tiên cô nhìn thấy có người dùng Boeing 474 làm máy bay tư nhân.
Cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
Nghe những đồng nghiệp bên bộ phận bảo dưỡng nói, chiếc máy bay đó còn là loại đặc biệt nữa, phải hơn 2 tỷ một chiếc.
Bởi vậy có thể thấy được vị Diệp tiên sinh đó lợi hại bao nhiêu!
“Máy…máy bay tư nhân?”
Sau khi Lâm Khê nghe xong thì toàn thân chấn động như bị sét đánh.
Đôi mắt của Lâm Khê bỗng nhiên trợn tròn lên, dường như tròng mắt sắp rớt ra ngoài luôn rồi, trong mắt thì tràn đầy vẻ chấn động, kinh ngạc, và không thể tin.
Tên này chẳng phải chỉ là một idol ở trên mạng thôi sao?
Làm sao còn ngồi máy bay tư nhân rồi!
Điều này… làm sao có thể?