“Máy bay tư nhân?”
Thân thể mềm mại của Lạc Băng Nhan cũng chấn động mạnh một cái, biểu cảm cũng có chút ngốc trệ.
Máy bay tư nhân cực kỳ đốt tiền, không có tài sản phong phú thì tuyệt đối không chơi nổi, cha của nàng cũng có một chiếc, nhưng bình thường thì không dùng nhiều.
Máy bay tư nhân có nhiều nhiều loại phí, phí bảo dưỡng, phí hạ cánh, phí đỗ máy bay… cái nào cũng là giá trên trời!
Diệp tiên sinh chỉ là một idol trên mạng, cho dù mỗi ngày kiếm được vài triệu, thì căn cơ vẫn nông cạn, làm sao có khả năng mua máy bay tư nhân chứ!
Khoan đã . . .
Nàng đã ý thức được có chỗ sai sai, lập tức mạnh mẽ kêu lên sợ hãi: “Cô vừa nói cái gì cơ? Boeing?”
“Đúng thế! Boeing 474! Chính là chiếc kia!”
Cô gái kia mỉm cười chỉ ra phía người cửa kính.
Nếu như là bình thường thì cô chắc chắn sẽ không nói với người khác chuyện này, nhưng hai ngày gần đây, tất cả các nhân viên của sân bay đều đang bàn luận về chiếc máy bay tư nhân này, cô cũng hơi kích động nên mới nói ra.
“Hình như còn là loại VIP gì đó, chính là cùng kiểu dáng với mấy ông tổng thống ý.”
Cô gái nhân viên sân bay lại còn bổ sung thêm một câu.
Loảng xoảng!
Sau khi Lạc Băng Nhan nghe xong thì mặt mũi tràn đầy ngốc trệ, tay cầm điện thoại di động cũng run lên một cái, chiếc điện thoại tuột khỏi lòng bàn tay rồi rơi xuống đất.
Nhưng nàng vẫn hồn nhiên không hay, vẫn cứ ngốc trệ đứng tại chỗ như cũ.
Giờ phút này, đầu óc nàng trống rỗng, dường như là đã chết máy.
Boeing 474?
Điều này, làm sao có thể chứ!
Cho dù là nhà nàng, cũng chỉ mua một chiếc máy bay hành khách nhỏ của Gulfstream thôi, nghe cha nói, chiếc máy bay đó đã hơn 300 triệu rồi, mà Boeing 474 chính là một chiếc máy bay hành khách loại lớn, vậy thì chẳng lẽ phải tiền tỷ?
Đừng nói là nhà nàng, cho dù là các đại gia ở trong nước, cũng không có mấy người chơi nổi loại máy bay này!
Lam sao Diệp tiên sinh lại có thể có một chiếc máy bay giá trên trời như vậy chứ?
Anh ta, không phải là idol trên mạng sao?
Anh ta đào đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?
Lẽ nào… anh ta không chỉ là một idol ở trên mạng, mà gia đình của anh ta cũng vô cùng hiển hách, thậm chí còn lợi hại hơn cả nhà mình sao?
Lạc Băng Nhan ngây người rất lâu.
Lâm Khê ở bên cạnh cũng ngẩn người tại chỗ.
Một lúc lâu sau mới dần dần tỉnh táo lại.
“Tổng giám đốc Lạc, anh ta… làm sao có thể?”
Lâm Khê nhìn về phía tổng giám đốc của mình rồi lắp bắp nói.
“Tiểu Khê, chúng ta nhìn nhầm rồi! Diệp tiên sinh không chỉ là một idol trên mạng đơn giản như vậy đâu! Chỉ sợ thân phận và lai lịch của anh ta không đơn giản đâu.”
Lạc Băng Nhan cũng lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt xinh đẹp và lạnh lùng của nàng không khỏi hiện lên một vệt ý cười đắng chát.
Nàng vẫn luôn nghĩ rằng, Diệp tiên sinh chỉ là một người đẹp trai và có tài hoa vượt trội mà thôi, anh ta dựa vào tài hoa hơn người để trở thành Tiktoker số một, sau đó kiếm rất nhiều tiền.
Nhưng nàng không ngờ, chính bản thân anh ta cũng đã rất giàu có rồi!
Khó trách!
Lạc Băng Nhan nhớ lại những chi tiết lúc trước, thì bỗng nhiên bừng tỉnh.
Hôm đó nàng nói là sơ bộ đầu tư 500 triệu, Diệp tiên sinh đã biểu thị là không nhiều, nàng còn tưởng rằng đối phương muốn từ chối mình nên mới nói như vậy, hiện tại xem ra, thì trong mắt Diệp tiên sinh đúng là 500 triệu không hề nhiều!
Còn cả khí chất siêu nhiên của Diệp tiên sinh nữa, mặc kệ là bình thường hay khi Live stream thì anh ta đều không quan tâm đến tiền.
Nàng còn tưởng rằng, đây chỉ là phẩm chất hoặc tính cách riêng của một nghệ thuật gia thôi, nhưng giờ thì nàng đã biết, là do anh ta quá nhiều tiền, nhiều đến mức không quan tâm đến tiền nữa rồi.
Lâm Khê há to miệng, nhưng không nói câu nào.
Sau đó, khuôn mặt của Lâm Khê đỏ bừng lên vì xấu hổ.
“Sao…sao anh ta lại có nhiều tiền như vậy? Anh ta có lai lịch gì chứ?”
Lâm Khê lúng ta lúng túng hỏi.
“Tôi cũng không biết!”
Lạc Băng Nhan lắc đầu cười khổ.
Nàng cũng quen biết không ít kẻ có tiền, nhưng từ trước đến nay lại chưa bao giờ nghe nói đến một nhân vật như vậy.
Lúc này, Lạc Băng Nhan mới chú ý đến điện thoại di động của mình, nàng vội vàng nhặt lên xem, may mà không có gì đáng ngại.
Sau đó nàng lại nhìn ra phía ngoài cửa kính.
“Đến cùng…thì anh ta là ai?”
Lạc Băng Nhan nhếch đôi môi đỏ mọng nước, hàng lông mày thì dần dần vặn chặt lại, trên trán thì tràn đầy vẻ mê mang và hoang mang.
“Chủ tịch Diệp!”
Diệp Mặc ngồi xe riêng đi về phía chiếc máy bay.
Cầu thang đã được lắp xong, hai bên có hai hàng nữ tiếp viên hàng không trẻ tuổi tịnh lệ đang đừng chào đón.
Nữ tiếp viên hàng không dẫn đầu khoảng 27 28 tuổi, phong thái rất yểu điệu, dung mạo thì rất xinh đẹp.
Đồng phục của các cô gái này cũng giống như các hàng hàng không khác, có loại rất uyển chuyển hàm xúc và có khí chất cổ điển, đồng thời còn rất vừa người, đem dáng người uyển chuyển của các cô gái phát huy ra vô cùng tinh tế.
Từng đôi chân thon dài được bao bọc bởi đôi tất chân màu da, tuy rằng không gợi cảm như màu đen nhưng vẫn là cảnh đẹp ý vui.