Khi chiếc xe đi đến, thì các cô gái tò mò đánh giá người thanh niên này.
Thần sắc của các cô gái đều bị chấn động một chút, có chút khó tin.
Người thanh niên đẹp trai đến mức không thể tưởng tượng nổi này lại là chủ nhân của chiếc máy bay tư nhân này, đồng thời còn là ông chủ mới của tập đoàn Thần Tinh các cô sao?
Điều này, thực sự là quá khó tin!
Anh ta quá trẻ tuổi!
Đồng thời, cũng quá đẹp trai.
Làm tiếp viên hàng không, thì các cô đã gặp được không ít ngôi sao lớn, nhưng những ngôi sao thần tượng đó đều kém xa vị ở trước mắt này.
Ngay sau đó, trong mắt các cô lóe lên dị sắc liên tục, có chút kích động, cũng có chút sợ hãi thán phục.
“Chủ tịch Diệp! Ngài cẩn thận!”
Nữ tiếp viên hàng không dẫn đầu tỉnh táo lại đầu tiên, bước nhanh về phía trước.
Cô nhìn thấy chiếc xe trẻ sơ sinh, nên vươn tay ra đỡ.
“Nhiều người như vậy cơ à?”
Diệp Mặc xuống xe, nhìn lướt qua thì kinh ngạc nói.
“Chủ tịch Diệp, chiếc máy bay này của ngài là máy bay hành khách loại lớn, nên tất nhiên phải cần cả một đội rồi.” Nữ tiếp viên hàng không dẫn đầu cười nói.
“Được rồi, lên thôi!”
Diệp Mặc mỉm cười, rồi đẩy xe trẻ sơ sinh đi về phía trước.
“Thật đáng yêu!”
“Hai đứa bé này dễ thương quá!”
Khi lên máy bay, lực chú ý của đám nữ tiếp viên hàng không này đã bị hai đứa bé hấp dẫn, các cô nhìn một cái thì đều sợ hãi thán phục một câu.
Diệp Mặc đẩy xe trẻ sơ sinh đi dạo một vòng trên máy bay.
Quả thực là quá xa hoa, nào là giường, tivi… thậm chí phòng tắm cũng có đây giống như là một tòa cung điện trên không vậy.
“Chủ tịch Diệp, chúng ta sắp cất cánh!”
Một lát sau, tiếp viên trưởng đi tới nhắc nhỏ.
Diệp Mặc liền ngồi xuống.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thì hơi xúc động.
Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc đi máy bay, trước kia hắn cũng lắm thì chỉ ngồi xe lửa mà thôi, không ngờ lần đầu tiên đi máy bay, lại là đi máy bay tư nhân của mình!
Cảm giác này, đúng là không tồi!
“Chủ tịch Diệp, hơn ba giờ chiều chúng ta sẽ đến Đế Kinh, bốn giờ hơn thì chúng ta sẽ trở về, tầm sáu giờ hơn là chúng ta sẽ có mặt ở thành phố H.” Sau khi máy bay bay lên, thì tiếp viên trưởng lại mang dồ uống đến, rồi cung kính nói.
Cô cũng không hiểu, vì sao vừa bay qua lại bay trở lại, nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều.
Có lẽ là do vị Chủ tịch Diệp này nhàm chán quá, cho nên muốn bay đi bay lại để giết thời gian thôi!
Cô làm sao mà hiểu được ý nghĩ của những kẻ có tiền chứ.
“Ừm được! Cám ơn!”
Diệp Mặc cầm một ly đồ uống rồi mỉm cười.
Hắn bay đến Đế Kinh, chẳng qua là để thể nghiệm một chút cảm giác bay mà thôi.
Dù sao thì trước kia chưa được đi máy bay, nên giờ có máy bay tư nhân thì phải ngồi một chút mới được.
Cho nên hôm qua Diệp Mặc đã gọi điện thoại cho tập đoàn hàng không Thần Tinh, an bài tuyến đường đi, hôm nay mới có thể bay.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, sau khi đến Đế Kinh, Diệp Mặc đi ra ngoài dạo chơi một vòng, sau đó lại đi máy bay trở về thành phố H.
“Chủ tịch Diệp, đi thong thả!”
Tiếp viên trưởng dẫn người tiễn Diệp Mặc ra ngoài.
……
Sáng sớm bảy giờ, Cha Tô tỉnh dậy.
Ông đi ra ngoài tản bộ một vòng, hoạt động chút xương cốt, rồi thuận tiện mua bữa sáng cho cả nhà luôn.
Về đến nhà, thì cả nhà đã dậy rồi.
Mẹ Tô thì đang chiếu cố hai đứa cháu nội, một đứa thì nhảy nhót tưng bừng, gây rối khắp nơi, một đứa thì vẫn mặc tã, nhưng đã bò khắp nơi trên mặt đất, hai đứa đều tràn đầy tinh lực.
“Tuấn Huy! Ngồi xuống, ăn sáng đi!”
Cha Tô quát to một tiếng, sắc mặt thì hiện lên vẻ nghiêm nghị và cứng rắn.
Mọi người ngồi xuống ăn sáng, ăn được một nửa thì điện thoại di động vang lên.
“Hôm nay tới ăn cơm à? Được được được, em sẽ chờ mọi người!”
Cha Tô nhân điện thoại xong thì cười vui vẻ.
“Ai thế?”
Mẹ Tô ở bên cạnh hỏi.
“Anh tôi, anh ấy bảo hôm nay rảnh, mà lâu rồi không gặp, nên đến nhà chúng ta ăn bữa cơm!” Cha Tô cười nói.
Mẹ Tô ồ lên một tiếng, khẽ gật đầu.
“Lẽ nào… anh ấy đến vì chuyện của Ngọc Tình?”
Bà hơi trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói.
“Điều này… cũng có khả năng đấy!”
Cha Tô nghĩ một lát rồi gật đầu.
Người anh trai này của ông vẫn luôn rất sủng ái Ngọc Tình, từ nhỏ đến lớn đều coi Ngọc Tình như bảo bối vậy, đoạn thời gian trước, ông cũng đã nhắc đến Tiểu Mặc cho người anh trai này nghe, còn nói hai gia đình đã gặp mặt nhau.
Với tình tình của anh trai ông, thì khẳng định sẽ đến kiểm định một chút.
Điều này cũng không có gì.
“Thế thì…tôi gọi Tiểu Mặc tới nhé, trưa nay mọi người cùng nhau ăn cơm luôn? Vừa hay để cho anh ấy gặp Tiểu Mặc luôn!”
Cha Tô do dự một chút rồi nói.
“Vậy thì ông phải hỏi xem Tiểu Mặc có rảnh không đã! Tôi nghe Ngọc Tình nói, Tiểu Mặc rất bận rộn, vừa phải làm việc vừa phải trông hai đứa bé, rất vất vả.” Mẹ Tô nói.
“Được! Tôi gọi điện thoại hỏi một chút!”
Cha Tô gật đầu.
“Đúng là cậu ta rất bận!”
Tô Trạch Phong ở bên cạnh hớp một ngụm sữa bò rồi hàm hồ nói.
Anh ra vẫn một mực chú ý tình hình của người em rể này, dạo này cậu ta càng ngày càng phát triển tốt hơn.