Mười một giờ ba mươi, đồ ăn mới làm xong.
Một nhà Tô Trì Quốc ngồi xuống, khi nhìn thấy một đống các món ăn trên bàn thì đều sợ ngây người.
Trong khoảnh khắc, bọn họ còn tưởng mình đang ở nhà hàng cao cấp nào đó.
Các món ăn trên bàn không chỉ có mùi thơm, mà còn được trang trí và bày biện rất đẹp mắt, khả năng dùng dao này quả đúng là như thần!
Họ lại ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đẹp đến mức khó tin kia thì lại hoảng hốt.
“Người con rể này của cậu, thực sự là rất lợi hại đấy!”
Nửa ngày sau, Tô Trì Quốc mới lúng túng nói.
Ngoại trừ lợi hại, ông thực sự không biết nên nói cái gì.
Cha Tô nghe xong thì thoải mái cười to.
Con rể lợi hại, thì người cha vợ như ông cũng rất hãnh diện!
“Mọi người thất thần làm gì, tranh thủ thời gian ăn thôi.”
Cha Tô cười nói, giục mọi người động đũa.
Người một nhà Tô Trì Quốc cầm đũa lên, nếm thử vài miếng rồi lại ngẩn ngơ, họ đã bị mùi vị này làm cho chấn động.
Sau khi liên tục tán thưởng vài tiếng, thì họ bắt đầu cắm đầu vào ăn.
Cha Tô thấy thế thì lại cười.
Xem ra, Tiểu Mặc đã vượt qua kiểm tra rồi.
“Tiểu Mặc, nghe nói dạo này con rất bận rộn à?” Ăn được vài miếng, thì Cha Tô nhìn về phía Diệp Mặc, cười hỏi.
“Vâng! Đúng là hơi bận!” Diệp Mặc gật đầu.
“Thế…thu nhập ra sao?” Cha Tô lại hỏi.
“Cũng tạm ạ! Khá hơn trước kia một chút.” Diệp Mặc cười nói.
“Vậy thì tốt rồi!” Cha Tô liên tục gật đầu, ông thấy rất hài lòng.
Lúc trước, người con rể này đã kiếm được mấy triệu một ngày, giờ thì còn khá hơn, thì khẳng định phải hơn 10 triệu một ngày, mức độ thu nhập này đã vượt qua con gái mình rồi!
Mẹ Tô ở bên cạnh cũng cười thỏa mãn.
“Bây giờ cậu ta rất tốt.” Tô Trạch Phong cũng lên tiếng, giọng nói còn có vẻ chua chua.
Mình mở công ty, suốt ngày phải đi uống rượu xã giao, mệt gần chết, mà một năm cũng chỉ kiếm được một chút, người ta chỉ Live stream vài ngày là đã kiếm được nhiều hơn mình rồi, càng nghĩ lại càng cảm thấy chua xót.
“À đúng rồi, cậu còn đầu tư cổ phiếu không?”
Tô Trạch Phong uống một hớp rượu, rồi nhớ tới chuyện này, nên hỏi thăm.
“Vẫn chơi một chút!” Diệp Mặc gật nhẹ đầu.
Sắc mặt Tô Trạch Phong lập tức thay đổi, giọng điệu cũng đã sắc bén hơn vài phần: “Tôi đã bảo Ngọc Tình khuyên cậu không chơi nữa rồi mà? Thứ này không nên động vào! May mắn thì không sao, khi đen đủi thì chỉ có mất trắng!”
Tô Trì Quốc ở bên cạnh cũng ngẩng đầu lên.
“Đúng! Trạch Phong nói rất đúng, không nên động vào đầu tư cổ phiếu! Trước kia bác cũng hay chơi, có lúc cũng kiếm được không ít, nhưng về sau, vẫn phải nôn hết ra, nếu như gặp phải lúc khủng hoảng, thì còn thảm hơn nhiều!”
Tô Trì Quốc cảm thấy, cuối cùng mình cũng có cơ hội để lên tiếng chỉ bảo rồi.
Trên phương diện đầu tư cổ phiếu, mình tuyệt đối là có kinh nghiệm để chỉ bảo.
“Người trẻ tuổi, nên làm việc đàng hoàng, đừng động vào thứ này.”
Sau đó, Tô Trì Quốc lại khuyên nhủ rất thấm thía.
Tuy rằng gia cảnh của người trẻ tuổi này không tốt, nhưng lại có bản lĩnh để xông ra một còn đường, hiện giờ kiếm được rất nhiều, nhưng dù sao nội tình cũng khá mỏng, còn phải tích lũy nhiều hơn mới được, bây giờ mà chơi cổ phiếu thì chẳng phải là chơi đùa lung tung sao!
Không cẩn thận thì sẽ mất sạch số tiền đã vất vả mới kiếm được!
“Vâng, con cũng kiếm được không ít!”
Diệp Mặc chỉ mỉm cười.
Tô Trạch Phong lại hơi giật mình.
Tên này lại kiểm?
Thế thì quá may mắn rồi!”
Trong lúc nhất thời Tô Trạch Phong không biết nên nói cái gì.
“Dù sao thì ít động vào thì hơn! Thấy tốt thì dừng là được, còn nữa, chơi cổ phiếu thì có thể, nhưng đừng động vào xào tiền tệ và các loại kỳ hạn giao hàng.” Tô Trạch Phong nghĩ nghĩ rồi lại khuyên nhủ.
“Xào tệ? Em cũng đang xào!”
Diệp Mặc nhìn Tô Trạch Phong một cái, cười nói: “Còn kiếm được rất nhiều nữa.”
Tô Trạch Phong há hốc miệng, cũng cạn lời luôn.
Tô Trì Quốc ở bên cạnh thấy thế thì cau mày không vui.
Người trẻ tuổi này không chịu nghe khuyên bảo gì cả, Trạch Phong cũng có ý tốt thuyết phục, nhưng người trẻ tuổi này lại không có ý định sửa sai, còn cười hì hì nữa, khẳng định là do kiếm được ít tiền, nên mới có chút lâng lâng, tự phụ.
Tô Trì Quốc sầm mặt lại, hắng giọng một cái, chuản bị giáo dục người trẻ tuổi này một chút.
“Cậu kiếm được bao nhiêu tiền?”
Đúng lúc này, Tô Trạch Phong lại hỏi.
“Chắc tầm hơn một tỷ!” Diệp Mặc mỉm cười.
Động tác của Tô Trạch Phong lập tức cứng đờ, sắc mặt cũng đọng lại.
Tô Trì Quốc thì vừa há miệng, chuẩn bị lên tiếng, thì cả người cũng bị hóa đá luôn.
Sau đó, hai tiếng leng keng vang lên, đôi đũa trong tay Tô Trì Quốc rơi xuống mặt bàn.
Mà ông ta vẫn hồn nhiên không hay, sắc mặt vẫn ngốc trệ như cũ.
Đôi mắt thì dần dần trợn trừng lên, bên trong tràn đầy vẻ rung động và hoảng hốt.
Ngay sau đó, con trai và vợ của ông ta, và cả mấy người Cha Tô cũng dừng động tác lại, biểu cảm cũng có chút ngốc trệ.
Bọn họ nghi ngờ, có phải mình nghe nhầm rồi hay không?