“Tiểu. . . Tiểu Mặc, con… con đừng nói đùa?”
Nửa ngay sau, Mẹ Tô mới lấy lại tinh thần, nhỏ giọng hỏi.
Nhưng giọng nói của bà lại hơi run rẩy.
“Không ạ! Vốn dĩ con định chờ Ngọc Tình về thì sẽ nói cho cô ấy biết, cho cô ấy một niềm vui bất ngờ.” Diệp Mặc cười nói: “Còn nữa, đoạn thời gian trước con cũng kiếm được không ít, nên đã mua một khách sạn, chuyện này con cũng chưa nói với cô ấy.”
Diệp Mặc đã suy nghĩ về chuyện khách sạn, hắn nhất định phải nói, bởi vì mẹ con Dương Xuân Hoa đã biết chuyện này.
Cho nên, dứt khoát mượn cơ hội này nói chuyện khách sạn luôn.
Mẹ Tô miệng há ra, bà lại ngẩn người.
Những lời này của con rể, thực sự khiến cho người ta cảm thấy khó tin.
“Mọi người nhìn này, đây là lịch sử giao dịch!”
Diệp Mặc đã chuẩn bị từ trước, hắn mở tài khoản đầu tư cổ phiếu ra, rồi đưa cho Tô Trạch Phong xem lịch sử giao dịch.
Tô Trạch Phong xem xong thì yên lặng.
Tô Trạch Phong cảm thấy mình đã bị tổn thương, mình vất vả nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa tích lũy được bao nhiêu, còn người ta mới bao lâu mà đã có tài sản vài tỷ rồi!
Còn nhiều tiền hơn cả em gái mình nữa!
“Con trai, đúng…đúng không?”
Cha Tô nhỏ giọng hỏi.
Tô Trạch Phong gật đầu.
Cha Tô ngẩn ngơ, sau đó thì vỗ đùi một cái, ông kích động đến mức mặt đỏ bừng lên.
Người con rể này của mình, thực sự là khó lường!
Đầu tư cổ phiếu và xào tệ mà cũng có thể kiếm được mấy tỷ, chỉ riêng cái bản lĩnh và vận may này thôi cũng đã ít người có thể so sánh rồi!
Con rể có thể kiếm được, chứng tỏ bản lĩnh và vận may của nó mạnh!
“Ha ha! Tốt tốt tốt!”
Cha Tô cười to, nói liên mấy cái chữ “tốt”.
Tô Trì Quốc cũng dần dần hoàn hồn lại, khuôn mặt lại hơi đỏ lên.
Thế mà vừa rồi mình còn muốn dạy dỗ người trẻ tuổi này một chút.
Giờ nghĩ lại thì lại thấy xấu hổ, ông cảm thấy mình không biết tự lượng sức mình!
Người ta không giống với mình, mình chỉ có mệnh làm rau hẹ để người khác cắt, còn người ta thì chính là người cắt rau hẹ, hai người không cùng một cấp bập!
Ngay sau đó, Tô Trì Quốc không dám nói gì nữa.
“Tiểu Mặc, con mua khách sạn nào?” Mẹ Tô cũng tán thưởng một phen rồi hỏi.
“Chính là khách sạn Độ Giả ở Duyệt Vân Trang ạ!” Diệp Mặc nói.
Tô Trạch Phong nghe xong thì lại chấn động.
Tất nhiên anh ta biết khách sạn nổi tiếng này, với lại, nhà hàng của khách sạn này cũng rất ghê gớm, nhà hàng này chính là nhà hàng cao cấp hot nhất trong thành phố dạo gần đây, chỉ sợ Diệp Mặc phải mất cực kỳ nhiều tiền mới mua được khách sạn này!
“Ừm, tốt!”
Mẹ Tô mỉm cười, ánh mắt bà nhìn người con rể này lại càng yêu thích và hài lòng hơn.
Ăn cơm xong, ngồi chơi một hồi, một nhà Tô Trì Quốc mới lên xe đi về.
Trên xe, sắc mặt ba người đều hơi hoảng hốt.
Thời điểm họ đến, họ đều cảm thấy, người trẻ tuổi tên là Diệp Mặc này được một Thiên Hậu như Ngọc Tình coi trọng, thì khẳng định sẽ có chút bản lãnh và năng lực.
Bây giờ xem ra thì nào chỉ là một chút!
Quả thực là cực kỳ lợi hại mới đúng!
Có tài hoa, lại biết kiếm tiền như vậy, lợi hại đến mức khó có thể tin!
“Rất tốt!” Tô Trì Quốc run lên một lúc rồi cười vui vẻ nói.
Ông nhìn Ngọc Tình lớn lên, sủng ái từ nhỏ đến lớn, hiện giờ Ngọc Tình có kết cục tốt thì ông cũng vui vẻ.
“Cha mẹ, con về đây!”
Diệp Mặc dọn dẹp nhà bếp xong, ngồi chơi một lát, rồi đứng dậy tạm biệt: “Con còn phải về làm việc nữa! Chuyện của con, cha mẹ đừng nói với Ngọc Tình vội, chờ mấy ngày nữa cô ấy về, thì con sẽ nói với cô ấy sau.”
“Được được! Con lái chậm một chút!”
Cha Tô và Mẹ Tô đều tiễn Diệp Mặc ra ngoài.
Diệp Mặc trở lại phòng làm việc thì liền bắt đầu Live stream.
……
Hơn tám giờ tối.
Sân bay thành phố H, một chiếc máy bay bay từ Đế Kinh hạ xuống mặt đất.
Một bóng người cao gầy đi ra từ trong đám người.
Nàng rất cao, phải cao khoảng 1m78, trên gười mặc một chiếc áo khoác màu đen nên không thấy rõ dáng người, nhưng khi nàng bước đi, chiếc áo khoác lay động, thỉnh thoảng lộ ra một cặp chân thon dài ở bên trong.
Đôi chân thon dài thẳng tắp đó được bao bọc bởi một đôi tất chân màu đen dài, lại lộ ra vẻ hơi nở nang, nhìn trông cực kỳ hấp dẫn.
Bất cứ người nào nhìn thấy nàng, đều sẽ bị đôi chân xinh đẹp nở nang và mê người của nàng hấp dẫn.
Nàng đeo một chiếc kính râm che khuất nửa khuôn mặt, nên nhìn không rõ dung mạo, nhưng da thịt nàng rất trắng, hai bên môi thì căng mọng hơn các cô gái khác, trên môi được bôi một lớp son bóng, nhìn trông trơn mềm như nước, hết sức mê người.
Một mái tóc đen nhánh tung bay trong gió.
Cách ăn mặc này trông rất có phong phạm của ngự tỷ.
“Thành phố H, tôi lại đến rồi!”
Nàng vươn tay lên vuốt mái tóc, ánh mắt thì nhìn về phương xa, cảm thán một câu.
Nàng vẫn còn nhớ rõ lần trước mình đến đây.
Tuy rằng ở khách sạn Duyệt Vân Trang tốn không ít tiền, nhưng cuối cùng cũng được nếm thử tay nghề của Diệp tiên sinh, vậy thì tất cả đều đáng giá!
Chuyến này, nàng lại muốn hưởng thụ tài nghệ nấu nướng của Diệp tiên sinh.
Sau khi được hưởng thụ những món ăn đó, thì nàng vẫn nhớ mãi không quên.
Nàng thực sự rất tò mò về vị Diệp tiên sinh này!
Nàng không nghĩ ra, vì sao anh ta còn trẻ như vậy, mà lại có cảnh giới đăng phong tạo cực trên phương diện Trù nghệ?