Tô Ngọc Tình chậm rãi đứng dậy đi rửa mặt.
“Theo chị thì anh ấy sẽ chuẩn bị bất ngờ gì cho em?”
Khi quay lại, nàng ngồi xuống giường, rồi hơi cau may hỏi một câu.
Nàng thực sự rất tò mò!
“Chắc là lại mua một đống hàng xa xỉ cho em giống như lần trước thôi!” Dương Mạn Ny cũng đi rửa mặt, khi quay lại thì nói.
Mặt mũi Dương Mạn Ny tràn đầy khinh thường.
Tên Diệp Mặc này, thì có thể nghĩ ra ý tưởng lãng mạng nào chứ!
Nhiều nhất là dùng tiền mua ít hàng xa xỉ mà thôi, lần trước anh ta cũng làm như vậy đấy thôi!
“Cũng đúng nha!”
Tô Ngọc Tình gật nhẹ đầu.
Diệp Mặc cũng không phải người đàn ông biết nói những lời ngon tiếng ngọt hay làm những thứ lãng mạn, khả năng lớn nhất chính là mua mua mua.
“Coi như thế thì em vẫn rất vui vẻ!”
Tô Ngọc Tình bĩu môi một cái, rồi cười thản nhiên.
Có tâm ý là tốt rồi, còn phương thức thì không phải là quan trọng nhất!
“Em a!” Dương Mạn Ny lườm Tô Ngọc Tình một cái, rồi dùng ngón tay ấn lên trán nàng một cái: “Đã không cứu nổi rồi!”
“Em đã không cứu nổi từ lâu rồi mà!”
Tô Ngọc Tình cười nhẹ nói.
“Haiz!” Dương Mạn Ny thấy thế thì thở dài.
Đây chính là phụ nữ khi đang yêu!
“Ngủ thôi!”
Dương Mạn Ny cởi dép rồi nhảy lên giường, nhào vào cái chăn mềm mại rồi lăn lộn vài vòng.
Phong thái của Dương Mạn Ny khá nở nang, là loại hình thành thục sung mãn, châu tròn ngọc sáng, chỉ mới lăn lộn vài vòng mà đã nhấc lên từng đợt sóng mãnh liệt, có chút kinh tâm động phách.
Sau đó, Dương Mạn Ny lại vén chăn lên rồi chui vào trong.
Nhắm hai mắt lại, sau đó liền ngủ.
Tô Ngọc Tình thì vẫn ngồi ở cạnh giương suy nghĩ một lúc lâu, nàng đang nghĩ đến cái bất ngờ của Diệp Mặc, khóe môi nàng thỉnh thoảng lại nhếch lên, trong đôi mắt xinh đẹp và trong sáng rực rỡ lại tràn đầy vẻ ngọt ngào.
Đến khi quá buồn ngủ thì nàng mới nằm xuống, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
……
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Vẽ đã thăng cấp.]
Rạng sáng năm giờ, Diệp Mặc vừa vẽ xong một bức tranh, thì liền nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên.
“Cuối cùng cũng thăng cấp!”
Diệp Mặc hơi giật mình, rồi thở phào một hơi.
Hắn luyện rất lâu rồi, hầu như đêm nào cũng vẽ, cuối cùng kỹ năng này cũng thăng cấp.
Vậy thì, danh xưng lại có thể thăng cấp rồi.
Diệp Mặc thu dọn một chút, rồi mở giao diện hệ thống ra xem.
Quả nhiên, trên góc phải danh xưng Bảo Mẫu {Trung cấp} có một logo gói quà.
[Có nhận gói quà thăng cấp danh xưng không?]
Diệp Mặc ấn vào logo thì âm thanh của hệ thống lại vang lên một lần nữa.
[Chúc mừng ký chủ, nhận được một tấm thẻ thăng cấp, khi sử dụng tâm thẻ này, có thể tăng bất cứ kỹ năng nào lên một cấp.]
Diệp Mặc nhận gói quà.
Lại là một tấm thẻ thăng cấp giống như lần trước.
“Dùng vào kỹ năng nào bây giờ?”
Diệp Mặc cau mày suy nghĩ.
Ca hát, Nhạc cụ, Thủ công thì đều không tệ.
“Thôi được rồi, tăng Trù nghệ đi!”
Diệp Mặc tính toán một chút, hắn cảm thấy tăng Trù Nghệ vẫn có lời hơn, muốn tăng từ {Tinh thông} lên {Đại sư} đã rất lâu, vậy thì từ {Đại sư} lên {Siêu phàm} thì khẳng định sẽ càng lâu hơn, có lẽ phải mất vài năm, thậm chí còn lâu hơn.
Như vậy thì tăng Trù nghệ lên cấp {Siêu phàm} là tốt nhất.
[Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Trù Nghệ đã thăng cấp.]
Diệp Mặc sử dụng tấm thẻ thăng cấp.
Theo âm thanh của hệ thống vang lên, Diệp Mặc có thể cảm nhận được trong đầu mình lại có thêm rất nhiều thứ.
Diệp Mặc khẽ ngửi một cái thì sắc mặt liền thay đổi.
Hắn có thể phân biệt ra được rất nhiều mùi vị nhỏ ở trong không khí, giờ phút này, khứu giác của hắn đã mạnh hơn trước gấp trăm lần.
Tăng lên như vậy đúng là rất tốt, nhưng tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt của hắn.
“Sau này phải dùng nhiều nước hoa hơn một chút là được!”
Diệp Mặc suy nghĩ một lát rồi lẩm bẩm.
Sau khi sửa sang lại những tri thức ở trong đầu, thì Diệp Mặc hiện lên vẻ vui mừng.
Không hổ là cấp {Siêu phàm}, không chỉ gia tăng khứu giác và vị giác của hắn, mà còn có rất nhiều phương pháp nấu nướng, và cả rất nhiều cách xử lý các nguyên liệu nấu ăn nữa.
Tất cả những thứ liên quan đến Trù nghệ thì đều có hết.
Giờ phút này, Diệp Mặc mới cảm giác mình đã đứng ở nơi cao nhất của Trù Nghệ rồi!
Viên mãn!
Nửa ngày sau thì Diệp Mặc mới lấy lại tinh thần, hắn đi vào nhà bếp, chuẩn bị làm mấy món thử xem sao.
“Không tồi!”
Chỉ là một món trứng xào cà chua đơn giản, cộng thêm một chén cơm chiên Dương Châu, mà đã có thể làm ra mùi vị hoàn toàn khác với trước kia rồi.
Khi thăng cấp lên {Đại sư} thì hắn đã cảm thấy các món ăn mình làm ra có hương vị cực hạn rồi, nhưng hiện giờ xem ra, thì trước đó còn lâu mới đến cực hạn.
Diệp Mặc ăn cơm xong thì đi ngủ.
Hơn bảy giờ sáng hắn đã tỉnh dậy, sau đó lại bắt đầu bận rộn.
Hắn lại điều chế món ăn phụ và bổ sung cho hai đứa bé một lần nữa, quả nhiên, hai tên nhóc này ăn nhanh hơn nhiều.
Diệp Mặc bận đến hơn 9 giờ mới rảnh để ngồi xuống.
Hắn nghỉ ngơi uống một chén trà, thì lại nhận được tin nhắn của Lý Lệ Quyên, nói rằng vị Tần tiểu thư kia đã đến, cô ấy đang ở chỗ của Kỷ tiểu thư.
Diệp Mặc nhất thời giật mình, cảm thấy hơi bất ngờ.
Vị Tần tiểu thư này thật biết chọn thời cơ!
Trù nghệ của mình vừa thăng cấp thì đến luôn.
“Vừa hay, có thể để cho cô ấy đánh giá một chút!”
Diệp Mặc mỉm cười, sau đó trả lời một câu rồi đứng dậy.
Hắn mang hai đứa bé đi tới khách sạn ở Duyệt Vân Trang.
“Chủ tịch Diệp! Tôi đã nói với Kỷ tiểu thư và Tần tiểu thư rồi, trưa nay hai người họ sẽ ăn cùng một chỗ!” Lý Lệ Quyên nhìn thấy Diệp Mặc đến thì cười nói.
Sau đó, Lý Lệ Quyên tiếp nhận xe đẩy, giúp đỡ Diệp Mặc chiếu cố hai đứa bé.
“Ừm tốt!”
Diệp Mặc lên tiếng rồi đi về phía nhà bếp.
Hắn hơi cau mày lại, đang suy nghĩ xem trưa nay nên làm món gì.
“Chủ tịch Diệp! Ngài tới rồi!”
Bếp trưởng Hoàng nhìn thấy Diệp Mặc thì chào đón rất nhiệt tình.
Diệp Mặc quay sang gật đầu với ông ta, rồi đi vào nhà kho xem nguyên liệu nấu ăn, sau đó lại suy nghĩ một chút thì đã có ý tưởng.
Diệp Mặc chuẩn bị một chút rồi bắt đầu làm.