“Em xem, giờ chúng ta thành một cặp rồi nè!”
Tần Nhã đi qua kéo kéo vòng eo của Kỷ Tư Tuyền,
Hai người đứng sóng vai, một đen một trắng, nhất là hai cặp chân xinh đẹp, một đôi tất chân mau đen hơi nở nang cực kỳ gợi cảm, và một đôi tất chân tơ trắng thẳng tắp thon dài, tràn đầy vẻ thanh thuần.
Hai cô gái xinh đẹp, hai đôi chân xinh đẹp, đều có một loại phong tình có thể khiến người ta hoa mắt.
“Bọn mình chụp kiểu ảnh đi!”
Tần Nhã cười nói, rồi cầm điện thoại di động lên.
“Hay đấy!”
Kỷ Tư Tuyền vui vẻ gật đầu.
Hai người hiếm có cơ hội chụp ảnh chung, hôm nay hai người lại ăn mặc như vậy, đáng giá chụp kiểu ảnh làm kỷ niệm.
Tách tách tách, sau khi chụp mấy tấm ảnh, thì hai người mới khoác áo khoác lên, rồi đi ra cửa.
“Quản lý Lý!”
Đến phòng ăn, Kỷ Tư Tuyền liền nhìn thấy vị quản lý Lý kia.
“Kỷ tiểu thư! Tần tiểu thư!”
Lý Lệ Quyên ngẩng đầu lên nhìn, lập tức ngơ ngác một chút.
Hai cô gái trước mắt này đều quá xinh đẹp, Kỷ tiểu thư thì tất nhiên không cần nói rồi, vị Tần tiểu thư này cũng cực kỳ xinh đẹp, dáng người lại còn rất cao, giống như người mẫu vậy, hai người còn cố ý ăn mặc, khi đứng chung một chỗ có thể khiến người ta hoa cả mắt.
Sau đó, Lý Lệ Quyên mới tỉnh tảo lại, nhiệt tình chào hỏi một tiếng.
“Quản lý Lý, hai đứa bé này là…?”
Kỷ Tư Tuyền đến gần thì bị hai đứa bé trong chiếc xe đẩy hấp dẫn.
Nàng đã nhìn thấy hai đứa bé này trong rất nhiều tác phẩm của Diệp tiên sinh.
“Dễ thương quá!”
Tần Nhã cũng thán phục từ đáy lòng.
“Là con của Chủ tịch Diệp, ngài ấy đang ở trong bếp, nên tôi giúp ngài ấy chăm sóc hai đứa bé.” Lý Lệ Quyên cười nói.
“Hai vị, mời hai vị ngồi bên này! Bây giờ mới có mười giờ hơn, còn chưa đến giờ cơm, hai vị cứ tùy tiện ngồi.” Sau đó, Lý Lệ Quyên lại chỉ vào mấy chỗ trống ở bên cạnh nói.
“Được!”
Hai người Kỷ Tư Tuyền nhìn hai đứa bé một lát, rồi mới ngồi xuống.
Khi chờ đợi, thì ánh mắt của hai cô gái thỉnh thoảng lại liếc về phía nhà bếp, cả hai đều có chút chờ mong.
Một lúc sau, nhân viên phục vụ mới mang đồ ăn lên bàn.
Món đầu tiên, Hắc Tùng Lộ tôm! (Hắc Tùng Lộ= nấm cục đen)
“Thơm quá!”
Nắp vừa mở ra, Tần Nhã ra sức hít một hơi, lập tức có một hương thơm xộc thẳng vào mũi, là mùi thơm đặc hữu của Hắc Tùng Lộ, phối hợp với mùi thơm tươi ngon của tôm, và một ít nguyên liệu tạo thành một mùi thơm rất đặc biệt.
Tần Nhã lại xem cách trang trí và bày biện, thì liền gật đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi và thán phục.
Không hổ là Diệp tiên sinh, vô luận là sắc, hương hay vị, thì đều có thể làm đến trình độ hoàn mỹ.
Chờ cô công chúa nhỏ chụp xong mấy tấm ảnh, thì Tần Nhã mới cầm đũa lên, gắp một miếng cho vào miệng.
Hai bờ môi đỏ căng mọng khẽ mở ra, ngậm lấy thịt tôm.
Nhẹ nhàng cắn một miếng, một cỗ mùi thơm nồng đậm và ngào ngạt lập tức bùng nổ trong khoang miệng.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nhã không nhịn được mà mở to ra, lộ ra vài phần chấn động và kinh ngạc.
Cỗ mùi thơm này còn nồng đậm hơn chục lần so với khi ngửi vừa rồi, Tần Nhã chưa bao giờ được nếm món ăn nào có mùi thơm ngào ngạt và nồng đậm như vậy.
Tôm thì là tôm đỏ biển sâu nổi tiếng của Tây Ban Nha, phối hợp với nấm cục đen, hai loại nguyên liêu trân quý đã dung hợp vào nhau một cách hoàn mỹ.
Tần Nhã lại cắn nhẹ một cái, thịt tôm cực kỳ tươi ngon.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nhã hơi nheo lại, lộ ra vẻ vui mừng đến cực điểm.
Nguyên liệu nấu ăn trân quý, cộng thêm tài nghệ như thần của Diệp tiên sinh, đã tạo thành một món ngon đến cực hạn!
“Lợi hại!”
Tần Nhã ăn xong một con tôm thì thở dài từ đáy lòng.
Hai nguyên liệu nấu ăn này đều là các nguyên liệu thường thấy ở các nhà hàng cao cấp, Tần Nhã cũng đã ăn rất nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn giống như hiện tại.
Sau đó, Tần Nhã lại lộ ra vẻ khó tin.
Tần Nhã cảm giác được, tài nghệ nấu nướng của Diệp tiên sinh lại lợi hại hơn trước kia rồi.
Hương vị lúc trước cũng đã khiến cho mình nhớ mãi không quên rồi, mình còn cảm thấy, đó chính là đỉnh phong của Trù nghệ rồi, nhưng lúc này, rõ ràng hương vị lại còn ngon hơn trước kia nhiều, có lẽ anh ta đã đạt đến một cảnh giới mà mình không thể tưởng tượng được rồi.
Tần Nhã cảm thấy, cả đời này mình cũng sẽ không quên được món ăn này.
“Tất nhiên rồi, tất cả các món ăn của Diệp tiên sinh làm đều rất ngon!”
Kỷ Tư Tuyền nhìn thấy Tần Nhã hiện lên dáng vẻ như vậy thì cũng không cảm thấy kỳ lạ, nàng gắp một con tôm rồi đưa lên miệng.
Một giây sau, sắc mặt của Kỷ Tư Tuyền cũng dại ra.
Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Tư Tuyền phút chốc đã trừng to ra.
“Đây…mùi vị này…”
Kỷ Tư Tuyền hàm hồ kêu lên một tiếng, mặt mũi tràn đầy chấn động.
Tần Nhã nhìn Kỷ Tư Tuyền, cười nói: “Tài nghệ nấu nướng của Diệp tiên sinh lại đột phá rồi!”
Nếu như là người bình thường thì có lẽ sẽ không nhận ra, họ chỉ cảm thấy là ăn ngon mà thôi, nhưng miệng của hai cô gái này thì lại rất nhạy bén, vị giác của hai cô gái này rất mẫn cảm.
“Điều này…làm sao có thế?”
Kỷ Tư Tuyền nhai vài cái rồi nuốt xuống, rồi nói với vẻ khó tin.
Mới bao lâu, mà tài nghệ của Diệp tiên sinh lại có đột phá rồi?
Rõ ràng đã lợi hại như vậy rồi mà!
Tần Nhã lắc đầu, trên gương mặt xinh đẹp cũng hiện lên ý cười đắng chát.
Làm sao mình biết được chứ!
Vị Diệp tiên sinh này, thực sự khiến cho người ta cảm thấy khó tin!