“Ngon quá!”
Kỷ Tư Tuyền cau mày suy nghĩ một lát, nhưng chẳng nghĩ ra gì nên cũng lười suy nghĩ, lại cầm đũa lên vui vẻ ăn.
Một lát sau, cái đĩa đã sạch bóng.
Ngay sau đó, món ăn thứ hai được mang lên.
Ốc xoắn Tsubugai hấp rượu vang!
“Oa!”
Tần Nhã nhịn không được mà than lên một tiếng.
Đầu tiên là tôm đỏ Tây Ban Nha và nấm cục đen, giờ lại là Ốc xoắn Tsubugai, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn trân quý!
Tần Nhã gắp một miếng thịt ốc, chấm vào nước chấm, rồi đưa lên miệng nhấm nháp, sau đó liền híp mắt lại.
Mỗi một món ăn của Diệp tiên sinh đều là một loại hưởng thụ đến cực hạn!
Tần Nhã chưa kịp sợ hãi thán phục một phen, thì món ăn thứ ba đã được mang lên.
Canh măng tây trắng Pháp!
Cũng là một loại nguyên liệu nấu ăn rất nổi tiếng!
Món thứ tư…
Món thứ năm…
……
Mỗi một món ăn đều được sử dụng nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp nhấp.
Lại phối hợp với tay nghề của Diệp tiên sinh nên mỗi một món ăn đều có hương vị hoàn mỹ, khiến cho người ta cảm thấy rung động.
Tần Nhã ăn xong thì cảm thấy hơi đau lòng.
Cộng thêm một chai rượu chuyên môn phối hợp nhấp nháp món ăn, thì bữa cơm này phải đáng giá bao nhiêu tiền chứ!
“No quá!”
Kỷ Tư Tuyền ăn xong món tráng miệng ngọt cuối cùng, thì vươn tay lên sờ bụng, rồi hít một hơi.
Rất lâu rồi mình chưa ăn no như thế này.
“Hai vị, đồ ăn hôm nay thế nào?”
Diệp Mặc rửa tay xong, sửa sang lại quần áo rồi đi từ nhà bếp ra.
Kỷ Tư Tuyền hơi giật mình, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, sau đó cầm một chiếc khăn lên lau bờ môi đỏ.
“Diệp tiên sinh!”
Kỷ Tư Tuyền ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ.
“Tôi thật sự không thể nào hình dung được bữa cơm này ra sao, tay nghề của Diệp tiên sinh lại tiến bộ rồi! Với trình độ của tôi thì chỉ sợ không bình luận được tài nghệ nấu nướng của Diệp tiên sinh rồi!”
Tần Nhã cũng lau lau bờ môi đỏ, rồi quay người nhìn về phía Diệp Mặc nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nhã nhìn người đàn ông trước mắt này từ trên xuống dưới một lần, thỉnh thoảng lại bắn ra một tia dị sắc.
Cho dù nhìn thấy gương mặt này một lần rồi, nhưng Tần Nhã vẫn cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp này.
“Tần tiểu thư quá khen rồi!”
Diệp Mặc mỉm cười, rồi tiến lên tiếp nhận chiếc xe đẩy trong tay Lý Lệ Quyên.
“Chúng ta ra ngoài ngồi một lát đi!”
Diệp Mặc nhìn về phía hai cô gái, cười nói.
“Được!”
Hia cô gái đứng dậy, lấy áo khoác, choàng lên người, rồi đi đến một cái đình viện ở ngoài vườn cây.
“Diệp tiên sinh, vậy tôi bắt đầu hỏi nhé!”
Tần Nhã ngồi xuống, lấy một cuốn sổ và một cái bút ở trong túi ra.
“Cô hỏi đi!” Diệp Mặc cười nói.
“Diệp tiên sinh, tôi có thể hỏi, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi không? Từ khi nào thì anh bắt đầu tiếp xúc với nấu ăn? Có người nào dạy anh hay không?”
Tần Nhã nghĩ ngợi rồi hỏi.
“Tôi 24 tuổi! Tiếp xúc với nấu nướng từ khá lâu rồi, còn sư phụ thì không có, tất cả đều là tôi tự tìm tòi.” Diệp Mặc cười nói.
“Tự mình tìm tòi?”
Tần Nhã hơi giật mình, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Cho dù có thiên phú hơn người mà không có sư phụ chỉ bảo, thì cũng không thể nào đạt đến cảnh giới này trong độ tuổi trẻ như vậy nha!
“Chắc là do thiên phú đi! Vị giác và khứu giác của tôi mạnh hơn người bình thường gấp trăm lần liền!” Diệp Mặc lại nói.
Sau khi Tần Nhã nghe xong thì lại líu lưỡi.
Gấp trăm lần?
Đây còn là người à?
Sau đó, Tần Nhớ liền bừng tỉnh.
Thì ra người này có thiên phú biến thái như vậy, chẳng trách!
“Vậy thì Diệp tiên sinh, trên phương diện ca hát và nhạc cụ anh cũng có thiên phú như vậy sao?”
Tần Nhã bĩu môi một cái, cười hỏi.
Diệp Mặc lập tức hơi giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Sao Tần tiểu thư lại biết. . .?”
“Là cô ấy! Cô ấy đã nhận ra anh, cô ấy còn quét rất nhiều lễ vật cho anh nữa!”
Tần Nhã chỉ về phía Kỷ Tư Tuyền ở bên cạnh, cười nói.
Diệp Mặc ngẩn ra một lúc, sau đó lại bật cười.
“Diệp tiên sinh, hàng ngày anh sẽ làm những gì? Lẽ nào ngày nào anh cũng luyện đàn, luyện hát, luyện vẽ và nghiên cứu đồ ăn sao?” Tần Nhã lại đặt câu hỏi, mặt mũi tràn đầy tò mò.
“Cũng không khác gì mấy! Ngoại trừ trông con ra thì tôi sẽ luyện tập mấy thứ đó, sau đó thì Live stream.” Diệp Mặc gật đầu.
Tần Nhã nghe xong thì lại hơi líu lưỡi.
Ngày nào cũng luyện? Chăm chỉ như vậy cơ à? Bảo sao anh ta lợi hại như vậy!
“Lợi hại!”
Tần Nhã thán phục một câu, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
“Ngày nào anh cũng phải trông hai đứa bé à? Vậy mẹ của bọn nhỏ đâu?” Tần Nhã nhìn thoáng qua hai đứa bé, rồi hỏi với vẻ tò mò.
“Công việc của cô ấy khá bận, nên bình thường đều là tôi trông con.”
Diệp Mặc nói.
“Cô ấy làm gì vậy?”
Tần Nhã thuận miệng hỏi.
“Điều này… hình như không có quan hệ với buổi phỏng vấn này mà!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, không trả lơi cũng không sao, vậy thì Diệp tiên sinh. . .”
Tần Nhã lại hỏi các vấn đề khác.
Gần một tiếng sau, Tần Nhã mới kết thúc buổi phỏng vấn này.