“Diệp tiên sinh. . . thực sự là một người khó tin!”
Hai cô gái đưa mắt nhìn bóng người rời đi, hai người họ nhìn rất lâu rồi mới quay người.
Tần Nhã là cảm thán một câu.
Có thể bởi vì anh ta quá đẹp trai, chỉ riêng gương mặt của anh ta thôi cũng đã không chân thực rồi, lại cộng thêm đủ loại tài hoa hơn người nữa, thì lại càng làm cho người ta có cảm giác như không chân thật.
“Đúng thế!”
Kỷ Tư Tuyền gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp lại tràn ra một nụ cười rạng rỡ.
Kỷ Tư Tuyền cảm thấy, Diệp tiên sinh này là một người rất thần kỳ, là một người độc nhất vô nhị.
“Tiếc là anh ta còn trẻ mà đã kết hôn rồi!”
Đi được vài bước thì Tần Nhã lại thở dài.
“Như vậy mới đúng chứ!” Kỷ Tư Tuyền nói.
Từ nhỏ đến lớn nàng muốn thứ gì là đều có thể tùy tiện đạt được, mà sau khi đạt được thì nàng lại mất đi hứng thứ rất nhanh, cho nên đến bây giờ, có rất ít thứ có khả năng hấp dẫn nàng.
Nàng rất vất cả mới gặp được Diệp tiên sinh, lại bị tài nghệ nấu nướng và tài hoa của Diệp tiên sinh hấp dẫn, mỗi ngày đều chờ mong.
Nếu như Diệp tiên sinh cũng xum xoe và theo đuổi nàng giống như những người đàn ông khác, thì chắc chắn nàng sẽ ngán, mà Diệp tiên sinh thì lại rất phong độ, coi nàng như một người bạn, như vậy mới là tốt nhất.
“Cũng đúng!”
Tần Nhã nhìn Kỷ Tư Tuyền một cái rồi gật đầu.
Tần Nhã rất hiểu tính tình của cô công chúa nhỏ này.
“Chị Tần, chị đã nghĩ viết bài phỏng vấn này như nào chưa?”
Kỷ Tư Tuyền nhìn về phía Tần Nhã, rồi hỏi.
“Chị có chút ý tưởng, tiêu đề thì ghi là, 24 tuổi xưng Vương, Trù Thần trẻ tuổi nhất trong lịch sử!” Tần Nhã cau mày suy nghĩ một lát, rồi cười nói.
“Chỉ sợ viết như vậy thì sẽ có tranh luận rất lớn đấy?” Kỷ Tư Tuyền kinh ngạc hỏi.
Nếu như viết như vậy, thì toàn bộ đầu bếp nổi tiếng trên thế giới và những người trong giới ẩm thực sẽ nổ tung mất!
“Tranh luận thì tranh luận thôi! Dù sao chị cũng không nói quá mà, chẳng lẽ với tài nghệ nấu nướng của Diệp tiên sinh thì không được gọi là Trù Thần à?” Tần Nhã cười nói.
“Anh ta, hoàn toàn xứng đáng!”
Kỷ Tư Tuyền gật đầu, trịnh trọng nói.
“Vậy chẳng phải xong rồi sao!”
“Thế khi nào chị về thế? Hay là ở lại đây thêm vài ngày nhé?”
“Cũng được! Chị cảm thấy bên này cũng khá tốt, mấy ngày nữa về cũng được!”
Hai người vừa đi về phòng vừa trò chuyện.
……
Diệp Mặc trở lại phòng làm việc, rồi bắt đầu Live stream.
Rất nhanh, một ngày đã trôi qua.
Thành phố H.
Một khu nhà cao cấp.
Phó Tư Vi tỉnh dậy.
Phó Tư Vi mở mắt ra nhìn lên trần nhà, ý thức vẫn còn hơi mông lung.
Nàng nhớ mang máng, mình lại nằm mơ, hình ảnh trong mơ thì cực kỳ kiều diễm.
“Lại nữa!”
Ngay sau đó, Phó Tư Vi bỗng nhiên thanh tỉnh.
Sau mỗi một giấc mơ như vậy, thì kết quả nàng lại phải giặt quần lót một lần.
Quả nhiên!
Tay nàng sờ xuống phía dưới, sắc mặt lập tức đỏ lên.
“Lần nào cũng vậy!”
Phó Tư Vi nhỏ giọng thầm thì, có chút bất đắc dĩ.
Tình hình của nàng lúc tốt lúc xấu, nàng cũng không biết khi nào sẽ mơ như thế, có khi xem Live stream thì lại không mơ, ngược lại thì nhiều ngày không xem thì lại mơ.
Trong mơ, cơn thủy triều mãnh liệt đến mức không thể ngăn cản . . .
Phó Tư Vi cau mày lại, cảm thấy hơi buồn rầu.
Nhưng nàng cũng không ngồi dậy ngay, mà lại co quắp ở trong chăn, nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại những cảnh ở trong mơ.
Một lát sau, nàng mới mở mắt ra.
Trong đôi mắt sáng ngời và xinh đẹp của nàng có một tia sáng lưu chuyển, khiến cho đôi mắt lại quyến rũ hơn vài phần.
Phó Tư Vi xoay người xuống giường, nàng hất chăn ra, rồi lột ga giường xuống, sau đó thay một cái ga giường mới lên.
Sau khi thay xong, thì nàng lại nhìn bốn phía một chút, sau đó lại cười khổ một tiếng.
Nàng đã dọn nhà, nàng mới mua căn nhà này, căn nhà này khá rộng lớn và hào hoa, tối hôm qua cũng là tối đầu tiên nàng ngủ trong căn nhà mới này.
Không ngờ ngủ buổi đầu tiên thì đã phải thay ga giường.
Sau đó, nàng đi vào nhà tắm.
Sau khi ra ngoài, khuôn mặt nàng biến thành đỏ bừng, toàn thân cũng bốc hơi nóng.
“Da hơi khô rồi!”
Phó Tư Vi đưa tay lên, nàng nhìn kỹ da thịt ở bàn tay, sau đó liền cau mày lại.
Không biết là do tăng ca quá nhiều, công việc mệt mỏi hay không, mà dạo này trang thái da của nàng rất kém, không chỉ khô mà thỉnh thoảng còn mọc mụn nữa, khiến cho nàng rất buồn rầu.
Phó Tư Vi lấy mấy lọ mỹ thân dưỡng da ra, rồi thoa lên rất tỉ mỉ, mỗi một nơi đều không bỏ qua.
“Dậy chưa? Đêm đầu tiên ở nhà mới ra sao?”
Phó Tư Vi đang thoa kem dưỡng da, thì điện thoại di động ở đầu giường vang lên.
Nàng cầm lên xem thì thấy là tin nhắn của Dương Yến.
Dường như nàng cũng không có bạn thân nào, người bạn thân nhất chính là người bạn học cấp ba Dương Yến này.
“Rất tốt!”
Phó Tư Vi hé miệng cười một tiếng, trả lời một câu.