“Vậy thì tốt rồi, hôm nay bạn có đi làm không?”
Một lát sau, Dương Yến lại nhắn đến.
“Hôm nay mình nghỉ!” Phó Tư Vi trả lời.
“Vậy thì rất tốt, hôm nay chính là giáng sinh mà! Hay là bọn mình đi qua chỗ của Diệp Mặc đi? Hôm qua mình còn hỏi Diệp Mặc, dạo này có thể qua thăm bọn nhỏ hay không, thì cậu ấy nói là hai ngày nay thì ok, còn mấy ngày sau thì hơi khó.”
Dương Yến nói.
Phó Tư Vi xem xong thì lập tức run lên.
Nàng ngồi tại chỗ, thần sắc có hơi hoảng hốt, ánh mắt cũng hơi mờ đi.
Lần trước ở công ty luật, nàng cũng muốn đi ra ngoài gặp Diệp Mặc, nhưng, cuối cùng nàng vẫn không có dũng khí đi ra, mà chỉ đứng nhìn từ xa.
“Coi như bạn đi cùng mình thăm hai đứa bé thôi mà! Với lại, hôm nay là ngày lễ, đi qua thăm cũng là chuyện bình thường mà!” Dương Yến lại gửi tin nhắn đến.
“Ừm! Cũng được!”
Phó Tư Vi ngẩn người một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó trả lời.
“Đã đến đêm giáng sinh rồi à!”
Phó Tư Vi nhìn lịch một chút, rồi lại suy nghĩ xuất thần.
Dạo gần đây, nàng không vội vàng làm việc, thì cũng vội vàng dọn nhà, căn bản không chú ý đến ngày tháng, nếu như Dương Yến không nhắc nhở, thì có lẽ nàng cũng quên luôn.
“Vậy để mình hỏi Diệp Mặc một câu trước đã, rồi lát nữa sẽ qua đón bạn.”
Dương Yến trả lời.
“Ok!”
Phó Tư Vi đặt điện thoại di động xuống, rồi ngơ ngác một chút, sau đó nàng tiếp tục thoa kem dưỡng da, rồi mới đứng lên đi về phía tủ quần áo.
Nếu như đã đi gặp Diệp Mặc, thì nhất định phải mặc quần áo đẹp mới được.
Phó Tư Vi mở tủ quần áo ra, bên trong có rất nhiều quần áo rực rỡ muôn màu, nàng chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn một chiếc váy đầm màu đen, cộng thêm một đôi tất chân màu đen, sau cùng thì chính là một chiếc áo khoác màu đen.
Sau khi mặc xong, thì Phó Tư Vi nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt liền hơi đỏ lên.
Rất lâu rồi nàng mới ăn mặc gợi cảm như vậy, ngày bình thường nàng ăn mặc rất tùy tiện, hoặc mà mặc quần áo văn phòng, tuy rằng quần áo văn phòng hơi gợi cảm, nhưng mà kém xa bộ quần áo này, nhất là đôi tất chân có dây đeo này, quyến rũ và gợi cảm hơn những đôi tất chân màu đen bình thường nhiều.
Có điều, sau khi mặc áo khoác vào, thì cơ thể uyển chuyển và bốc lửa của nàng đã được giấu đi, khiến cho nàng trở nên đoan trang hơn, gương mặt xinh đẹp này lại được trang điểm nhẹ nhàng, nhìn trông càng thêm xinh đẹp.
Nàng chọn một đôi giày cao gót 5 cm, khiến dáng người của nàng càng thêm thon dài và thẳng tắp.
Lại chọn một cái túi xách, thế là đã hoàn thành.
“À đúng rồi!”
Phó Tư Vi ngồi chờ một lát, bỗng nhiên nhớ tới quần áo thay ra vẫn chưa giặt, nàng liền đi vào nhà tắm, đem bộ đồ lót mỏng manh ném vào mắt giặt chuyên môn giặt đồ lót.
Sau đó lại đem ga trải giường nhét vào mắt giặt, bắt đầu giặt rửa.
Chờ thêm một lát, thì Dương Yến đến.
“Căn nhà này đẹp thật!”
Dương Yến vào nhà, nhìn bốn phía một chút, không khỏi tán thưởng một câu.
Khi dọn nhà thì Dương Yến cũng đến giúp đỡ, cũng xem qua một lần, nhưng lần này vẫn hơi kinh ngạc một chút.
Ở trong một căn nhà như vậy, nhất định rất thoải mái.
“Đúng là rất đẹp!” Phó Tư Vi thì thào.
Dương Yến nhìn Phó Tư Vi một chút, rồi đi tới đưa tay sờ lên mặt Phó Tư Vi, cười nói: “Bạn đừng buồn rầu như vậy nữa, nghĩ thoáng một chút đi, Diệp Mặc ký hợp đồng mới với bạn, lại tăng lương cho bạn nhiều như vậy, thì khẳng định là Diệp Mặc đã biết tâm ý của bạn rồi, cho nên cậu ấy mới đền bù cho bạn.”
“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được! Bây giờ bạn có tiền rồi, sống một cuộc sống thoải mái là được! Hôm nay là ngày lễ, chúng ta thuận tiện đi thăm Diệp Mặc một chút.”
“Ừm!” Phó Tư Vi lên tiếng, gật đầu.
“Đi thôi!”
Dương Yến quay người, dẫn đầu đi ra ngoài.
“Đi mua vài thứ trước đã!”
Khi chiếc xe đi ra khỏi khu nhà, thì Phó Tư Vi nói.
“Được!”
Dương Yến tìm một cửa hàng bán đồ trẻ sơ sinh, hai người mua không ít các loại đồ vật như sữa bột, tã lót…
“Còn phải mua quả bình an(*) nữa!”
(*) quả bình an: quả táo được khắc một vài logo hoặc câu chữ tốt đẹp, trong tiếng TQ thì quả táo gần đồng âm với từ Bình trong từ đêm bình an, cho nên họ tặng táo cho nhau trong ngày giáng sinh.
Dương Yến lại tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm được một quán bán quả bình an, mỗi người mua một quả, rồi mới đi về phía phòng làm việc của Diệp Mặc.
“Tới rồi à!”
Diệp Mặc nghe thấy chuông cửa thì đi ra mở cửa, sau đó cười nói với hai cô gái.
Dương Yến vẫn luôn muốn đây chơi với hai đứa bé, nhưng hôm nay mới có cơ hội.
“Hôm nay là đêm giáng sinh, đây là quà cậu, hai chúng mình mỗi người một cái.”
Dương Yến cầm hai hộp quà giáng sinh đưa cho Diệp Mặc.
“Cảm ơn!” Diệp Mặc tiếp nhận, cười nói.
“Mau để mình gặp hai đứa bé nào!”
Dương Yến bước nhanh vào trong, để lại một mình Phó Tư Vi đứng ở ngoài cửa.
Phó Tư Vi đứng đó, sắc mặt hơi khác thường, ánh mắt thì dao động bốn phía, nhưng lại không dám nhìn người ở trước mặt, đôi bàn tay ngọc ở trong áo thì lại nhẹ nhàng nắm chặt vào nhau, có chút co quắp và khẩn trương.
“Vào trong thôi!”
Diệp Mặc nhìn Phó Tư Vi một cái, rồi cười ôn nhu nói.
“Ừm!”
Phó Tư Vi nhỏ giọng trả lời, rồi cất bước đi vào.
“Oa! Thật là đáng yêu!”
“Giống như đúc trên tranh luôn!”
Dương Yến nhìn thấy hai đứa bé liền đi qua, sau khi đánh giá một hồi thì lại sợ hãi than lên.
“Mình có thể bế hai đứa bé không?”
Dương Yến xoay người nhìn về phía Diệp Mặc, rồi hỏi.
Diệp Mặc gật đầu, rồi quay người đi pha trà.
“Dễ thương quá!”
Dương Yến bế bé gái lên trước, rồi lại bế nốt bé trai lên, mỗi bên một đứa, sau đó mới ngồi xuống, “Sau này mình cũng phải sinh hai đứa mới được, một trai một gái, thật là tốt!”