“Vậy thì cậu phải nhanh lên!”
Diệp Mặc pha trà xong thì mang lên, đặt lên trên bàn.
“Không sao không sao, bây giờ mọi người đều kết hôn mà sinh con muộn, qua vài năm lại tìm bạn trai cũng không sao, vẫn kịp!” Dương Yến cưới nói: “À đúng rồi, Tô Thiên Hậu đâu, khi nào thì cô ấy mới trở về?”
Dương Yến thường xuyên xem tin tức giải trí, nên biết dạo này Tô Thiên Hậu đang bay khắp nơi trong cả nước, rất là bận rộn.
Nghe nói, tết Nguyên Đán còn được mời tham gia dạ hội trên truyền hình.
Bây giờ, độ hot của Tô Thiên Hậu đã khôi phục không kém gì trước đây rồi.
Dù sao thì Tô Thiên Hậu cũng là ca sĩ phái thực lực, cho dù có sinh con thì cũng không ảnh hưởng gì quá lớn, nếu như đổi lại là ngôi sao thần tượng, thì có lẽ đã về quê trông con luôn rồi.
“Chắc chiều nay cô ấy sẽ về!” Diệp Mặc cười nói.
“Vậy thì tốt, có thể bắt kịp đêm giáng sinh là tốt rồi.”
Dương Yến cười nói: “Mình thấy dạo này phòng Live stream của cậu hot hơn trước rất nhiều đấy, fan cũng càng ngày càng nhiều nữa!”
“Ừm, đúng là như thế.” Diệp Mặc mỉm cười, gật nhẹ đầu nói: “Dạo này mình cũng khá tốt, hai cậu thì sao?”
“Mình à, mình thì vẫn vậy thôi, còn Tư Vi thì mới mua nhà mới, dọn nhà, lát nữa bọn mình còn muốn đi mua xe nữa, cũng không biết là nên mua xe gì bây giờ.” Dương Yến nói xong, thì lại nhìn về phía Phó Tư Vi.
“Cũng rất tốt nhỉ!” Diệp Mặc gật đầu.
“À đúng rồi, hai người có muốn mấy cái này không?”
Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ đến thứ gì đó, liền dừng dậy, lấy ra một đống phiếu giảm giá và phiếu thay tiền của trung tâm thương mại Trung Thái.
“Nhiều thế cơ à? Cậu lấy ở đâu ở thế?”
Dương Yến nhìn thấy một đống phiếu thì líu lưỡi nói.
“Người bên dưới mang đến, hai ngày này là giáng sinh, mấy ngày nữa lại là tết Nguyên Đán, cho nên trung tâm thương mại đang có các chương hoạt động khá lớn.” Diệp Mặc nói.
“Người bên dưới?” Dương Yến hơi giật mình, cảm thấy hơi nghi ngờ và khó hiểu.
“À! Tập đoàn Trung Thái cũng là của mình!”
Diệp Mặc cũng không kiêng kỵ gì, dù sao lúc trước hắn cũng đã nói các sản nghiệp của mình cho Phó Tư Vi biết rồi.
Dương Yến nghe xong thì trợn tròn mắt, mặt mũi tràn đầy chấn động và kinh ngạc.
Trung tâm thương mại Trung Thái đại danh đỉnh đỉnh lại là của vị bạn học cũ này sao?
Dương Yến đã không nhớ rõ, rốt cuộc vị bạn học cũ này có bao nhiêu sản nghiệp rồi, lúc trước Tư Vi cũng đã nói qua, nhưng hiện giờ Dương Yến lại không nhớ rõ nổi nữa rồi.
Phó Tư Vi ở bên cạnh cũng há hốc miệng, nàng cũng hơi chấn động một chút.
Nửa ngày sau thì Dương Yến mới hoàn hồn lại, rồi cười khổ một tiếng.
Đến cùng thì người bọn học cũ này có bao nhiêu tài sản đây?
Quả nhiên là sâu không lường được!
“Vậy thì minh sẽ không khách khí nữa, mình lấy hết luôn! Lát nữa mình sẽ dẫn Tư Vi đi qua trung tâm thương mại dạo chơi, rồi mua một ít đồ luôn.” Sau đó, Dương Yến đưa tay ra lấy hết đống phiếu giảm giá và phiếu thay tiền mặt.
Mọi người uống trà chuyện trò một lúc, sau đó hai cô gái mới đứng lên tạm biệt.
Ra ngoài, lên xem, Dương Yến lại nhìn về phía phòng làm việc, ánh mắt có vẻ hơi hoảng hốt, lẩm bẩm một câu: “Theo bạn, thì Diệp Mặc có tất cả bao nhiêu tài sản?”
Phó Tư Vi bĩu môi đỏ mọng một cái, nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu.
Nàng cũng không rõ lắm, lúc trước thì có một khách sạn, một tòa nhà, và cả tập đoàn y tế Nhân Hoa . . . Dạo gần đây thì mua mấy nhà công ty, tạo thành tập đoàn Thiên Hành, bây giờ thì lại có một cái tập đoàn Trung Thái nữa. . .
Ai mà biết, rốt cuộc cậu ta có bao nhiêu tài sản chứ!
“Thôi bỏ đi! Mặc kệ nó!” Dương Yến lắc đầu, đem những ý nghĩ này đuổi ra khỏi đầu óc: “Bọn mình đi mua xe trước đi, sau đó lại đi trung tâm thương mại mua quần áo với túi xách. . .Bạn đã nghĩ được nên mua xe gì chưa?”
“Vẫn chưa! Hay là cứ xem Porsche trước đi!”
Hai người vừa trò chuyện vừa lái đi.
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc thu dọn một chút rồi bắt đầu Live stream.
Mãi cho đến bốn giờ chiều thì hắn mới kết thúc, sau đó Diệp Mặc mang hai đứa bé trở về biệt thự Hồ Phỉ Thúy.
Rất lâu không về đây, nên Diệp Mặc cần phải dọn dẹp vệ sinh một chút.
Hơn năm giờ, bầu trời đã đen xì, có một chiếc xe hơi trực tiếp dừng lại ở cổng chính.
Cạch cạch!
Cửa xe mở ra, hai bóng người bước xuống.
“Chú Đông, đi thong thả!”
Hai cô gái vẫy vẫy tay, rồi kéo hành lý đi vào trong biệt thự.
“Về rồi à!”
Diệp Mặc nghe thấy tiếng động, thì ôm hai đứa bé đi ra ngoài đón.
“Em về rồi đây!”
Tô Ngọc Tình bước nhanh tới, nói với giọng dịu dàng, trên gương mặt xinh đẹp giống như tiên nữ lại tràn ra một nụ cười xán lạn.
Gương mặt này được ánh đèn chiếu rọi, lại phủ lên một tầng ánh sáng mông lung, giống như mộng ảo vậy.
Diệp Mặc nhìn đến mức xuất thần.
Đã mười ngày không gặp rồi, tuy rằng ngày nào cũng liên lạc, gọi video call, nhưng, làm sao có thể so sánh được với gặp mặt trực tiếp.
Một giây sau, người ngọc mang theo một làn gió thơm bước nhanh tới, bỏ chiếc va li trong tay xuống, rồi ôm chặt lấy Diệp Mặc và cả hai đứa bé.
Diệp Mặc ngửi mùi thơm ngào ngạt trên cơ thể nàng, còn cả hương thơm vị sữa quen thuộc kia nữa, lập tức liền hơi run lên.
Sau đó, Diệp Mặc mỉm cười, hắn cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp.