Một lúc lâu sau, Tô Ngọc Tình mới buông tay ra, rồi lùi về sau một bước.
“Để em bế cho!”
Nàng nhận hai đứa bé từ trong tay Diệp Mặc, hôn một chút rồi ôn nhu nói: “Hai đứa có nhớ mẹ hay không?”
“Mẹ mẹ. . .”
Tĩnh Tĩnh cười khanh khách, rồi ngây ngô kêu lên một tiếng của con nít.
“Ngoan quá!”
Tô Ngọc Tình hé miệng cười không ngừng, lại hôn mỗi đứa một cái.
Nàng trêu chọc bọn nhỏ một chút, rồi lại ngước mắt lên nhìn Diệp Mặc ở trước mặt, sau đó cười thản nhiên.
Trên đường về nhà, nàng chỉ ước gì có thể bay về nhà thật nhanh, bây giờ cuối cùng cũng đã về nhà, trái tim nàng cũng đã an định xuống rồi.
“Diệp Mặc, bất ngờ của anh đâu?”
Dương Mạn Ny kéo hành lý đi tới rồi hỏi.
“Đúng rồi! Anh bảo là có bất ngờ dành cho em cơ mà? Là ở trong nhà à?” Tô Ngọc Tình hướng mắt nhìn vào trong nhà.
“Không phải!”
Diệp Mặc lắc đầu, cười nói: “Hai người vào nhà trước đi, cất hành lý xong thì anh sẽ đưa hai người đến một nơi ăn cơm.”
“Ăn cơm?”
Dương Mạn Ny hơi giật mình, sau đó thì nhếch miệng lên, ra hiệu tôi biết ngay mà.
Chỉ là ăn một bữa cơm mà cũng dám nói là bất ngờ à?
Diệp Mặc này thật là không biết lãng mạn là gì!
Đồ đần!
Tô Ngọc Tình cũng hơi ngơ ngác, cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng sau đó, thì nàng lại cười, ừm một tiếng rồi ôm hai đứa nhỏ đi vào nhà: “Chị Mạn Ny, bọn mình vào cất hành lý, rồi thay quần áo đi, hôm nay là giáng sinh, ra ngoài ăn thì phải ăn diện một chút.”
“Được rồi!”
Dương Mạn Ny lầm bầm một câu rồi đi theo.
Hơn nửa tiếng sau, Tô Ngọc Tình từ tầng trên đi xuống, nàng đã thay một chiếc váy dạ hội ngắn màu bạc, đường cong nóng bỏng và uyển chuyển như ma quỷ lập tức triển lộ ra.
Nàng vịn tay lên lan can, chậm rãi đi xuống.
Đôi chân thon dài thẳng tắp giẫm trên một đôi giày cao gót trong suốt như pha lê, khiến cho chân của nàng lộ ra vẻ thon vài hơn vài phần, da thịt thì trắng như Dương Chi Bạch Ngọc.
Mái tóc đen nhánh dài như thác nước xõa xuống bên ngoài chiếc áo khoác ngắn tay mỏng manh.
Trên gương mặt xinh đẹp thì được trang điểm nhẹ nhàng, càng lộ ra vẻ chói lọi và long lanh.
Nàng đi xuống rất chậm rãi, phong thái thì cực kỳ ưu nhã, mỗi một động tác nhỏ, mỗi một ánh mắt liếc qua cũng có một loại mị lực kinh tâm động phách, khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Diệp Mặc nhìn đến mức ngây dại.
“Có đẹp không?”
Sau khi xuống, Tô Ngọc Tình đi đến trước mặt Diệp Mặc, rồi nhẹ nhàng xoay một vòng, sau đó lại nâng tay lên ôm cổ của hắn, cười duyên hỏi.
Giọng nói của nàng hơi nũng nịu và mềm mại, khiến cho người khác tan chảy.
“Quá đẹp!” Diệp Mặc gật đầu.
“Vậy thì tốt, em sẽ mặc bộ này, thêm một vài món trang sức và đồng hồ nữa là ok, à đúng, còn phải cầm thêm một cái áo khoác dầy nữa.” Tô Ngọc Tình cười xinh đẹp, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, hai bờ môi mềm mại như nước in lên gương mặt cuat Diệp Mặc một cái.
Nàng lùi về sau một bước, mỉm cười, rồi quay người đi lên tầng trên.
Diệp Mặc hơi rung động, đưa tay sờ lên mặt, trên mặt vẫn còn có hương vị của son môi khiến người ta say mê.
Một lát sau, Tô Ngọc Tình đã đeo trang sức và đồng hồ lên, còn khoác thêm một cái áo khoác lông nhung màu trắng, nàng chọn tất cả những thứ này đều là Diệp Mặc mua cho nàng.
Một lát sau, Dương Mạn Ny cũng đi ra, trên người mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn trông càng thêm rực rỡ và vũ mị, những đường cong uyển chuyển mượt mà thì có vẻ hơi nở nang, rất có loại phong vận thành thục.
“Đi thôi!”
Diệp Mặc mỉm cười, mang hai đứa bé đi ra ngoài, sau đó ngồi lên chiếc Lamborghini Urus.
“Diệp Mặc, bọn mình ăn cơm ở đâu thế? Trong thành phố này có nhà hàng nào có đồ ăn ngon hơn những món anh làm à?”
Đi được một đoạn, thì Dương Mạn Ny lên tiếng hỏi.
“Vậy thì đúng là không có.” Diệp Mặc mỉm cười.
“Thế thì anh còn muốn ra ngoài ăn làm gì? Rốt cuộc thì anh muốn dẫn bọn tôi đi chỗ nào?” Dương Mạn Ny lại hỏi, cô cảm thấy rất tò mò.
“Đừng hỏi nữa, đến nơi thì sẽ biết!” Diệp Mặc mỉm cười nói.
Dương Mạn Ny thấy hỏi cũng như không nên đành thôi, bắt đầu quay sang châu đầu ghé tai, nhỏ giọng thì thầm với Tô Ngọc Tình.
“Diệp Mặc này ngốc thật! Như vậy mà còn không biết xấu hổ nói là bất ngờ này, kinh ngạc nọ nữa!”
“Ai nha! Chị Mạn Ny, ra ngoài ăn cơm cũng rất tốt rồi mà!”
“Tốt cái gì nha! Đây mà là bất ngờ à? Anh ta ngốc thì có!”
Hai người trò chuyện, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía ghế tài xế.
“Đây là chỗ nào vậy?”
Khoảng tầm 10 phút sau, Dương Mạn Ny lấy điện thoại di động ra nhìn bản đồ, sau đó hỏi: “Diệp Mặc, anh định dẫn bọn tôi đến nhà hàng Duyệt Vân đúng không? Nhà hàng này cũng khá nổi tiếng đấy, còn được đánh giá Michelin ba sao, bạn tôi có rất nhiều người đã đến đây ăn thử.”
“Đúng vậy!” Diệp Mặc gật đầu.
“Thật à! Tôi nghe nói nhà hàng này cực kỳ khó đặt bàn, những ngày lễ tết như vậy thì còn khó hơn nữa, sao anh lại đặt được thế?” Dương Mạn Ny kinh ngạc hỏi.