Diệp Mặc lái xe vào bãi đỗ xe của khách sạn, rồi dừng xe.
“Tôi đã mua lại khách sạn này rồi!”
Diệp Mặc quay người, nhìn về phía hai cô gái, cười nói.
“AH!”
Hai cô gái nghe xong thì chưa kịp phản ứng, mà chỉ gật đầu.
Nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt hai cô gái đều cứng đờ, cùng nhau ngẩng đầu lên, trên mặt đều lộ ra vẻ cực kỳ chấn động và kinh ngạc.
Diệp Mặc vừa nói gì cơ, mua khách sạn này rồi á? Điều này. . . làm sao có thể!
Khách sạn này nổi tiếng là xa hoa, không có bảy tám trăm triệu thì đừng không mua được, Diệp Mặc làm sao có nhiều tiền như vậy chứ?
“Thật ra, dạo này anh đầu tư cổ phiếu và xào tệ kiếm được không ít, khoảng tầm hơn một tỷ! Sau đó anh liền mua khách sạn này, chuyện này anh cũng đã nói cho cha mẹ biết rồi.” Diệp Mặc cười nói.
Tô Ngọc Tình nghe xong thì môi đỏ hơi há ra, nhưng chỉ im lặng hoảng hốt.
Nàng cảm thấy thật không thể tin nổi!
Dương Mạn Ny ở bên cạnh cũng trở nên ngốc trệ giống như hóa đá.
Cái gì gọi là kiếm không ít?
Đây chính là hơn một tỷ đó! Tại sao trong miệng của tên này thì lại giống như vài chục vài trăm nghìn vậy, giống như có thể tùy tiện kiếm được vậy!
Dương Mạn Ny cảm thấy, điều này thực sự quá hoàng đường.
Một lúc sau, Tô Ngọc Tình mới dần dần tỉnh táo lại, dần dần tiếp nhận sự thật.
Sau đó, nàng lại kích động lên, khuôn mặt xinh đẹp và mềm mại cũng vì thế mà đỏ bừng.
Đây đúng thật là một điều bất ngờ!
“Còn cái này, là hiệp nghị trao tặng cổ quyền, em ký đi!”
Diệp Mặc lấy ra một bản hiệp nghị đã chuẩn bị từ sớm ra đưa cho Tô Ngọc Tình.
“Trao tặng. . . cổ quyền?”
Tô Ngọc Tình tiếp nhận, hơi sửng sốt hỏi: “Bao nhiêu? Mà anh cho em cổ quyền làm gì?”
Nàng lầm bầm một câu, ánh mắt thì nhìn lướt qua bản hiệp nghị một chút, bỗng nhiên đôi mắt xinh đẹp của nàng trừng tô ra, toát ra vẻ chấn động và kinh ngạc mãnh liệt.
“49%?”
Dương Mạn Ny cũng ngó đầu vào xem, lập tức kêu lên sợ hãi.
Khách sạn ở Duyệt Vân Trang này ít nhất cũng phải 700 – 800 triệu, vậy thì 49% cổ quyền cũng phải 300 – 400 triệu rồi!
Dương Mạn Ny ngây ngốc ngồi tại chỗ, khuôn mặt thì hung hăng co quắp vài cái.
Ngay sau đó, khuôn mặt của Dương Mạn Ny lại đỏ lên như mông khỉ.
Vừa rồi mình còn oán trách, Diệp Mặc này là đồ đần, không hiểu thế nào là lãng mạng, nhưng giờ thì mình đã biết, là do mình quá ngây thơ!
Cái gì gọi là lãng mạn?
Vừa ra tay đã là vài trăm triệu, đây mới gọi là lãng mạn!
“Ai ui!”
Xuống xe, Dương Mạn Ny bước hụt một cái, suýt nữa thì ngã ra đất.
Sắc mặt của Dương Mạn Ny vẫn hơi hoảng hốt, cô vẫn chưa tỉnh táo lại từ sau cơn chấn động.
Lúc trước Diệp Mặc này đã kiếm được rất nhiều từ việc đầu tư cổ phiếu rồi, thế mà giờ lại còn kiếm được nhiều như vậy, đúng thật là có chút không thể tin! Quả thật là Thần!
“Cổ Thần! Chân chính Cổ Thần!”
Dương Mạn Ny lẩm bẩm một câu.
“Anh ấy lợi hại thật!”
Tô Ngọc Tình đeo khẩu trang và kính râm lên, sau đó ôm hai đứa bé bước xuống xe, nàng nhìn về phía Diệp Mặc rồi tự lẩm bẩm, trong mắt đều là vẻ sùng bái.
“Nào chỉ là lợi hại! Hay là chị đem hết tiền cho anh ta, để anh ta giúp chị kiếm một ít nhỉ, yêu cầu của chị cũng không cao, kiếm gấp đôi là được rồi.”
“Thật ra lúc trước em cũng định đưa tiền của em cho anh ấy, nhưng anh ấy nói là không hay lắm, nên em mới không đưa nữa.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi theo.
“Chủ tịch Diệp!”
Vào trong khách sạn, trên đường đi các nhân viên nhìn thấy Diệp Mặc đều dừng lại rồi cung kính chào một tiếng.
Sau đó, ánh mắt của các nhân viên này bị hai cô gái phía sau Chủ tịch Diệp hấp dẫn.
Đây là lần đầu tiên các nhân viên nhìn thấy Chủ tịch Diệp dẫn phụ nữ đến khách sạn.
“Đây có phải . . . là mẹ của bọn nhỏ không nhỉ?”
Ánh mắt của các nhân viên đều tập trung lên người cô gái đang ôm hai đứa bé, người có thể bế hai đứa nhỏ như vậy, thì có khả năng cao là mẹ của bọn nhỏ, cũng chính là phu nhân của Chủ tịch Diệp.
Nhưng tiếc là cô gái này lại đeo khẩu trang và kính râm, nên không biết được dung mạo ra sao.
Chẳng qua là, dáng người cực kỳ nóng bỏng này lại khiến cho người ta kinh tâm động phách, nên chắc là dung mạo cũng sẽ không quá kém.
“Chắc đó là phu nhân của chủ tịch rồi!”
“Không biết dung mạo của cô ấy ra sao nhỉ, phải xinh đẹp đến mức nào thì mới xứng với Chủ tịch Diệp của chúng ta nhỉ!”
Các cô nhân viên nhỏ giọng thì thầm.
“Chủ tịch Diệp!”
Cộc cộc cộc!
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Lý Lệ Quyên xuất hiện, Lý Lệ Quyên nhìn thoáng qua vị chủ tịch của mình, rồi lại quan sát hai cô gái ở phía sau.
Lúc nãy, Lý Lệ Quyên đã nhận được thông báo của Chủ tịch Diệp, giữ lại một phòng riêng để ngài ấy và phu nhân sẽ đến dùng bữa.
Lý Lệ Quyên cũng rất tò mò, đến cùng thì phu nhân của Chủ tịch Diệp sẽ là người như thế nào.
“Chắc là cô ấy!”
Ánh mắt của Lý Lệ Quyên rơi vào cô gái có dáng người cao gầy, trong tay cô gái này còn đang ôm hai đứa bé.
Lý Lệ Quyên quan sát một phen, trong mắt liền lóe lên một vệt kinh ngạc trước vẻ đẹp này.
Tuy rằng không thấy được dung mạo, nhưng dáng người thì lại cực kỳ đẹp giống như ma quỷ vậy, Lý Lệ Quyên chưa từng nhìn thấy cô gái nào có dáng người cực phẩm như vậy ở trong hiện thực, cho dù là vị Kỷ tiểu thư và Tần tiểu thư kia, thì cũng phải kém hơn vài phần.