Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 324 - Chương 324: Dương Mạn Ny: Đây Không Phải Là Ngược Chó Sao!

Chương 324: Dương Mạn Ny: Đây không phải là ngược chó sao! Chương 324: Dương Mạn Ny: Đây không phải là ngược chó sao!

“Vị đó là. . .?”

Khi Diệp Mặc vừa ngồi xuống, thì Tô Ngọc Tình đã nâng mắt lên hỏi.

“Ah! Đó là bạn gái của anh thời còn học đại học! Còn bên cạnh thì là hôn phu của cô ấy, hai người họ đã đính hôn rồi!” Diệp Mặc kể chi tiết, cũng không kiêng kỵ gì.

“Em biết ngay mà! Ánh mắt của cô ấy nhìn em cứ là lạ!”

Tô Ngọc Tình hé miệng cười nói.

Nàng cũng không hỏi nhiều nữa, không cần thiết phải tìm tòi nghiên cứu chuyện đại học.

Dương Mạn Ny cũng không lên tiếng, mà cắm đầu vào ăn, Dương Mạn Ny sợ mình chậm thì đồ ăn sẽ bị người khác ăn sạch.

“No quá!”

Cuối cùng, Dương Mạn Ny cũng đặt đũa xuống, sờ lên cái bụng của mình, trên mặt thì hiện lên vẻ thỏa mãn.

“Lần này đến đây, đáng giá!”

Dương Mạn Ny đi theo, chủ yếu là vì ăn chực.

“Thời gian vẫn còn sớm, bọn mình đi mua ít đồ đi!” Diệp Mặc nhìn điện thoại di động, vẫn còn chưa đến chín giờ, trung tâm thương mại vẫn mở cửa.

“Lại mua à!” Tô Ngọc Tình kinh ngạc nói.

Ban nãy Diệp Mặc đã tặng cho nàng cổ quyền có giá trị mấy trăm triệu rồi!

“Bây giờ anh ta rất giàu, em đừng đau lòng thay anh ta.” Dương Mạn Ny cười nói: “Đi đi, đi thôi!”

Dương Mạn Ny dẫn đầu đứng lên, mặc áo khoác vào.

“Được rồi!”

Tô Ngọc Tình lau miệng, rồi đứng dậy theo, sau khi mặc áo khoác vào thì ôm hai đứa bé lên.

“Ông chủ Diệp, đi thong thả!”

Ra khỏi phòng, Lý Lệ Quyên tiễn bọn họ ra đến tận cửa khách sạn.

“Bọn mình đi qua trung tâm thương mại Trung Thái đi!”

Lên xe, Diệp Mặc ngồi ở phía sau, bởi vì hắn đã uống không ít rượu nên không thể lại xe, nên hắn ngồi đằng sau ôm hai đứa bé.

Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny thương lượng một chút, rồi quyết định đi đến trung tâm thương mại Trung Thái để mua sắm.

Ba người lái xe đi đến trung tâm thương mại.

Mặc dù hơi muộn rồi, nhưng nơi này vẫn rất đông người, bầu không khí ngày lễ rất nồng đậm, có thể nhìn thấy trang trí giáng sinh ở khắp nơi.

Ba người đi một vòng các cửa hàng xa xỉ, khi đi ra thì trong tay Diệp Mặc đã có thêm một đống túi.

Đi dạo thêm một lát thì ba người mới trở về biệt thự Hồ Phỉ Thúy.

“Mệt quá! Chị đi tắm một cái rồi ngủ đây!”

Dương Mạn Ny ngáp một cái, rồi đi về phía phòng của mình.

“Ừm! Ngủ ngon!”

Tô Ngọc Tình cười nói với Dương Mạn Ny một câu.

“Bảo bối Ngọc Tình cũng ngủ ngon nha!”

Dương Mạn Ny vào phòng, đóng cửa lại.

“Nhiều đồ quá!”

Tô Ngọc Tình sửa sang lại đống đồ vật vừa mua, tuy rằng nàng cũng hơi mệt, nhưng thần sắc vẫn hơi hưng phấn.

Diệp Mặc thì đi lấy chậu tắm và khăn mặt, sau đó tắm rửa, mát-xa cho hai đứa bé, bận rộn hơn nửa tiếng mới hoàn thành, sau đó hắn lại dỗ hai đứa bé đi ngủ.

“Cám ơn anh!”

Tô Ngọc Tình đi lên, nắm lấy tay của Diệp Mặc, rồi ôn nhu nói.

Nàng cũng không ngờ, lần này trở về sẽ có một bất ngờ to lớn như vậy, đồng thời cũng cảm thấy rất cảm động.

Thế mà Diệp Mặc lại trực tiếp tặng cho nàng cổ quyền có giá trị vài trăm triệu!

Ban nãy nàng cũng mua vài thứ tặng cho Diệp Mặc, nhưng những thứ đó chẳng đáng là gì so với cổ quyền cả.

Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt ngày nhớ đêm mong này không chớp mắt, dường như đã ngây dại.

Nàng hơi kiễng chân lên, đôi môi đỏ khẽ nhếch, nghiêng về phía trước.

Diệp Mặc cũng nghiêng người, vươn tay ra ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng.

“Phù!”

Rất lâu sau, hai người mới tách ra.

Tô Ngọc Tình liếm môi một cái, gương mặt xinh đẹp cũng đã đỏ bừng lên.

“Muộn rồi! Em đi tắm trước, anh cũng đi qua phòng khác tắm đi, nhớ phải chờ em đó!”

Tô Ngọc Tình nở nụ cười xinh đẹp, rồi nhéo tay của Diệp Mặc.

Nàng nói xong thì vội vàng đi lên tầng trên.

Diệp Mặc thì đứng tại chỗ cười.

Hắn đưa tay lên lau môi dưới, trên đó vẫn còn có nhiệt độ và hương vị son môi của nàng.

Từ sau khi kỹ năng Trù Nghệ của Diệp Mặc thăng cấp {Siêu phàm}, thì khứu giác của hắn cực kỳ nhạy cảm, nhất là đối với những hương thơm này thì lại càng mẫn cảm hơn.

Diệp Mặc bế hai đứa bé đang ngủ say đi lên tầng trên, sau đó hắn mới đi tắm.

Hôm sau, Diệp Mặc tỉnh lại từ rất sớm.

Người ngọc bên cạnh thì vẫn ngủ say, gương mặt nàng hiện lên vẻ cực kỳ an ổn và bình yên.

Diệp Mặc cứ nằm như vậy một lúc lâu, sau đó chuyển cánh tay của nàng ở trên người mình ra, rồi mới hôn lên trán nàng một cái, sau đó lại rón rén xuống giường.

Hắn đi qua xem hai đứa bé, rồi mới đi rửa mặt, mặc quần áo, xuống nhà làm bữa sáng.

“Anh dậy sớm thế à?”

Một lát sau, Dương Mạn Ny ngửi thấy mùi thơm nên đi vào nhà bếp.

Dương Mạn Ny vừa rửa mặt xong, trên người mặc một chiếc áo khoác màu đen, để che đi dáng người uyển chuyển và nở nang của mình.

“Tôi vẫn luôn dậy sớm mà!”

Diệp Mặc nhìn Dương Mạn Ny một cái, rồi cười nói.

“Hôm nay khác mà, hôm nay có Ngọc Tình nhà tôi ở đây mà! Lẽ nào Ngọc Tình không đáng để anh lưu luyến ở trong chăn lâu hơn một chút à?” Dương Mạn Ny trêu ghẹo nói.

Diệp Mặc hơi giật mình, rồi bật cười nói: “Tôi quen rồi, sáng nào cũng dậy sớm để làm bữa sáng!”

Bình Luận (0)
Comment