“Để tôi xem anh làm món gì nào!”
Dương Mạn Ny đi tới, ngó đầu vào xem, rồi gật đầu không ngừng.
Diệp Mặc đang làm sủi cảo, còn có rất nhiều loại nhân khác nhau nữa, bảo sao phải dậy sớm như vậy là phải.
“Không tồi đâu!”
Dương Mạn Ny lại gật đầu một cái, ra vẻ tôi rất hài lòng: “Chờ ăn sáng xong thì tôi sẽ ra ngoài có việc, sẽ không quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa, tránh cho anh ghét bỏ tôi làm bóng đèn, làm kỳ đà cản mũi, nhưng tối thì tôi sẽ trở lại ăn cơm.”
Dương Mạn Ny nói xong thig trực tiếp đi ra ngoài, trở về phòng của mình.
Khoảng nửa tiếng sau, thì Tô Ngọc Tình mới xuống.
Ánh mắt của nàng vẫn hơi mông lung, trên người mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, khiến cho những đường cong nóng bỏng bên trong như ẩn như hiện.
“Anh đã làm sắp xong rồi à! Mấy giờ anh dậy thế, chắc là rất sớm nhỉ!”
Tô Ngọc Tình đi qua, vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Mặc từ phía sau, lại đem gương mặt của mình gối lên bả vai của Diệp Mặc, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại.
Nàng vừa tỉnh dậy, thấy bên cạnh mình không có ai, thì bỗng nhiên nàng cảm thấy rất trống rỗng, nên mới đi xuống xem.
“Rất sớm!” Diệp Mặc mỉm cười: “Hay là em ngủ thêm một lát đi?”
“Ừm!. . . Để em ôm một lát đã rồi tính sau!”
Tô Ngọc Tình lẩm bẩm một câu.
Nàng nói xong thì cọ mặt lên người Diệp Mặc, thoải mái đến mức híp mắt lại.
Nàng cứ ôm như vậy một lúc lâu, rồi mới lưu luyến không rời mà buông tay ra, sau đó hôn lên mặt Diệp Mặc một cái, rồi mới quay người đi lên.
Sau khi Diệp Mặc gói sủi cảo xong, thì cũng không cho vào nồi vậy, mà hắn làm món phụ và pha sữa cho bọn nhỏ, khi hai đứa bé tỉnh dậy thì hắn cho hai đứa bé ăn no trước.
Đến 9 giờ, Diệp Mặc mới bắt đầu cho sủi cảo vào nồi.
Sau đó Diệp Mặc lại bê sủi cảo lên phòng.
“Sao anh lại lên đây nha!”
Tô Ngọc Tình ưm một tiếng rồi tỉnh lại, đưa mắt lên xem rồi nói với vẻ kinh ngạc.
“Em ăn trước đi, ăn xong thì lại ngủ thêm một lát!”
Diệp Mặc ngồi xuống đầu giường: “Anh đút cho em ăn nhé!”
“Ừm, cũng được!”
Tô Ngọc Tình ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường.
Diệp Mặc gắp một miếng sủi cảo lên, thổi mấy hơi cho nguội bớt, rồi chấm một chút nước chấm, sau đó đưa qua.
Tô Ngọc Tình hé miệng, hàm răng cắn nhẹ.
“Ừm! Ngon quá!”
Nàng gật đầu, mặt mũi tràn đầy tán thưởng.
Sau đó, nàng đem cả miếng sủi cảo đều cho vào miệng, có vẻ hơi nóng một chút, nàng liền nhai mấy cái, rồi lại hà vài hơi.
“Em ăn chậm một chút!”
Diệp Mặc nhìn Tô Ngọc Tình ăn, rồi cười một tiếng đầy cưng chiều.
“Ừm!”
Tô Ngọc Tình gật đầu, nở nụ cười xinh đẹp, trong lòng thì cảm thấy rất ngọt ngào.
“Người đâu hết rồi?”
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, sau đó, Dương Mạn Ny đẩy cửa đi vào, vừa hay nhìn thấy một màn này.
“Quấy rầy rồi!”
Dương Mạn Ny giật mình, sau đó quyết đoán đóng cửa lại.
“Móa! Đây chẳng phải là ngược chó sao!”
Dương Mạn Ny lầm bầm một câu, quay đầu đi về phía nhà bếp, chuẩn bị tự nấu sủi cảo tự ăn.
Tô Ngọc Tình ăn sủi cảo xong thì lại ngủ tiếp.
Còn Diệp Mặc thì đi xuống nhà.
“Tôi đi đây!”
Dương Mạn Ny cũng đã ăn xong, đã thay một bộ quần áo khác, nói một câu rồi đi ra ngoài.
Diệp Mặc thì trông con, chơi đùa với hai đứa bé ở phòng khách.
Mười giờ hơn, Tô Ngọc Tình mới tỉnh dậy, nàng rửa mặt xong thì choàng áo khoác đi xuống.
“Chị Mạn Ny đi rồi à?”
“Ừm! Cô ấy nói tối nay mới về!”
Tô Ngọc Tình gật đầu, đi qua, rồi ngồi xuống thảm, ôm lấy con rồi hỏi: “Hôm nay anh có Live stream không?”
“Chắc chiều anh phải Live stream một chút!”
Diệp Mặc suy nghĩ một chút rồi nói.
Vẫn nên Live stream một chút, nếu không thì fan sẽ mắng mình mất.
“Ừm! Dù sao thì cũng có em ở đây, để em trông con là được!” Tô Ngọc Tình cười nói.
“À đúng rồi, bình thường thì em sẽ ngốc ở đâu lâu hơn?”
Diệp Mặc suy nghĩ một lát rồi hỏi.
“Ngốc ở đâu cái gì?”
Tô Ngọc Tình hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mặc với ánh mắt ngạc nhiên.
“Ý anh là, em ngốc ở Đế Kinh hay là những thành phố như Thiên Hải lâu hơn? Nếu như sau này công việc của em quá bận rộn, thì anh sẽ đi qua đó tìm em, chỉ cần mua một căn nhà ở đó là được.” Diệp Mặc nói.
Diệp Mặc đã cẩn thận suy nghĩ về chuyện này rồi.
Bây giờ hắn có máy bay tư nhân và tập đoàn hàng không Thần Tinh, nên muốn đi đâu cũng là chuyện rất đơn giản.
“Đúng vậy nha! Như vậy cũng rất tốt!”
Tô Ngọc Tình suy nghĩ một chút, rồi lại lộ ra vẻ vui mừng: “Chắc là em sẽ ở Đế Kinh nhiều hơn một chút, những thành phố như Thiên Hải cũng có không ít hoạt động, nhưng không nhiều bằng Đế Kinh được, lần sau chúng ta mua một căn nhà ở Đế Kinh đi.”
“Được!”
Diệp Mặc gật đầu: “Còn nữa, lần sau em trở về, thì bọn mình về quê anh một chuyến đi! Trong nhà mới mua một căn biệt thự mới, bọn mình về xem một chút.”
“Ừm! Nghe anh hết!” Tô Ngọc Tình mỉm cười.
Hai người vừa chơi với hai đứa bé, vừa trò chuyện rất lâu.