Hôm nay về hơi muộn, nên Diệp Mặc chỉ làm bốn món đồ ăn đơn giản chứ không làm nhiều, khi cơm nước xong xuôi thì đã hơn chín giờ.
Diệp Mặc thu dọn nhà bếp xong thì ra chơi với hai đứa bé.
Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny thì đang ngồi nói chuyện, đều nói chuyện về các ngôi sao trong giới giải trí, người nào vừa ly hôn, ai ỷ vào danh tiếng lớn mà tỏ ra ngông cuồng. . .
Mười giờ hơn, Dương Mạn Ny thấy hơi mệt nên về phòng trước.
“Anh có mệt không?”
Tô Ngọc Tình chờ Diệp Mặc mát-xa và dỗ hay đứa bé đi ngủ thì đi qua hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng có vẻ khá bình tĩnh, nhưng hai tay ngọc thì lại vắt chéo sau lưng, năm đầu ngón tay nhẹ nhàng xoắn vào nhau, giống như đang rất khẩn trương và e lệ.
“Không mệt! Có chuyện gì sao?” Diệp Mặc hơi giật mình.
“Vậy. . . vậy thì anh có thể vẽ cho em một bức tranh không?”
Tô Ngọc Tình cắn môi đỏ, nhỏ giọng thì thầm.
“Được chứ!”
Diệp Mặc cười: “Có điều, em muốn vẽ loại nào? Là loại mặc quần áo, hay là loại không mặc quần áo?”
“Anh nói xem?” Tô Ngọc Tình nhất thời lườm một cái, sau đó lại hừ một tiếng.
“Ah!”
Diệp Mặc lập tức hiểu ra.
Sau đó, hắn vội vàng đi lấy giấy vẽ, giá vẽ, bút . . .
Khi Diệp Mặc quay lại phòng ngủ, thì Tô Ngọc Tình đã nằm nghiêng trên ghế sô pha, trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ xấu hổ và e thẹn, nhìn trông cực kỳ xinh đẹp.
Diệp Mặc nhìn thấy cách Tô Ngọc Tình tạo dáng thì hơi giật mình, đây chẳng phải là tư thế của nữ chính trong phim Titanic sao!
“Em cũng không biết nên bày ra tư thế nào, cho nên chọn cái này!”
Tô Ngọc Tình hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
“Vậy thì cái này đi!” Diệp Mặc cười nói.
Tư thế này cũng cực kỳ nổi tiếng mà.
Diệp Mặc ngồi xuống, pha màu. . . chuẩn bị đâu vào đấy.
Đến khi sẵn sàng thì hắn mới ngẩng đầu lên, quan sát tỉ mỉ một phen.
Tuy rằng hai người đã ở chung một đoạn thời gian, và cũng cực kỳ thân mật, nhưng giờ phút này, Diệp Mặc vẫn bị vẻ đẹp của nàng làm cho rung động, gương mặt xinh đẹp như tiên trên trời của nàng giống như mộng như ảo, khiến cho người ta nghẹt thở.
Toàn thân từ trên xuống dưới đều không có chút tì vết nào, cả người nàng hoàn mỹ giống như một khối ngọc được điêu khắc một cách tỉ mỉ.
Diệp Mặc ngẩn người nhìn rất lâu mới lấy lại được tinh thần, rồi bắt đầu nâng bút lên vẽ.
Tốc độ vẽ của Diệp Mặc rất nhanh.
Hình dáng của một mỹ nhân đang dần dần xuất hiện trên bức tranh sơn dầu.
Kỹ năng Vẽ của Diệp Mặc đã tăng lên cấp {Tinh thông} từ lâu.
Nên có thể nói, tài nghệ vẽ tranh của hắn là cao cấp nhất trong giới hội họa.
“Xong chưa?”
Tô Ngọc Tình nằm như vậy hơn một tiếng nên cũng hơi mệt, nàng cảm giác như chân tay mình sắp tê cứng rồi, nàng muốn di chuyển một chút nhưng lại không dám, nàng sợ mình vừa cử động thì Diệp Mặc sẽ vẽ hỏng.
“. . .Chờ một chút đã!”
Diệp Mặc hô lên một tiếng, rồi lại tiếp tục vẽ.
“Xong rồi!”
Một tiếng sau, cuối cùng thì Diệp Mặc cũng vẽ xong.
Tô Ngọc Tình lập tức thở ra một hơi, sau đó hoạt động chân tay một chút, rồi mới đứng dậy, nàng khoác đồ ngủ lên để che giấu đi phong thái uyển chuyển và bốc lửa của mình.
“Cho em xem một chút nào!”
Sau đó, nàng đi qua với vẻ hưng phấn.
“Oa!”
Tô Ngọc Tình vừa nhìn thấy bức tranh thì đã sợ hãi than lên một tiếng.
Mình trong bức tranh này quá đẹp!
Chính nàng cũng có chút không dám tin tưởng đây là mình!
Tuy rằng bức tranh này là phong cách tả thực, nhưng mà lại giống như còn đẹp hơn ngoài đời thật, hơn nữa, người bên trong bức tranh còn có một cỗ khí chất như tiên vậy.
“Lợi hại quá!”
Tô Ngọc Tình nói với vẻ thán phục.
“Cũng tạm được nhỉ!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Anh vất vả rồi!”
Nàng nở nụ cười xinh đẹp, nghiêng người qua, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Diệp Mặc một cái.
“Em định làm gì với bức tranh này? Có đóng khung không?” Diệp Mặc vừa thu dọn các công cụ vừa cười hỏi.
“Tất nhiên là phải đóng khung rồi, có điều, chỉ để bản thân cất giữ chứ không thể treo lên được, chờ khi nào em già đi, không còn xinh đẹp nữa, thì em sẽ lấy ra xem, để thưởng thức lại tuổi trẻ còn mình.” Tô Ngọc Tình cười nói.
Nàng còn chưa to gan đến mức treo loại tranh này lên để cho người ta thưởng thức, nàng muốn Diệp Mặc vẽ là để cho mình làm kỷ niệm mà thôi.
Bây giờ nàng đang trong thời kỳ xinh đẹp nhất nên phải lưu giữ lại, nếu như sau này già đi mới muốn vẽ thì đã không kịp rồi.
“Lần sau anh lại giúp em vẽ thêm vài bức tranh bình thường để treo lên nhé, trong phòng khách còn có rất nhiều chỗ trống, bọn mình cũng treo thêm vài bức tranh của hai con nữa.” Tô Ngọc Tình lại nói.
“Được!” Diệp Mặc gật đầu.
“Vậy. . .vậy em đi tắm trước đây! Chờ em!”
Tô Ngọc Tình mỉm cười, quay người đi về phía phòng tắm, để lại cho Diệp Mặc một bóng lưng thướt tha và khiêu gợi.
“Đẹp thật!”
Diệp Mặc lại đánh giá bức tranh một lần nữa, rồi lẩm bẩm một câu.
Hắn cũng rất hài lòng với bức tranh này.
Sau đó, Diệp Mặc đi xuống nhà, bắt đầu cho tranh tranh vào khung ảnh lồng kính.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc vẫn dậy sớm như thường.
Sáng hôm nay, Diệp Mặc chỉ ở trong nhà chơi với Tô Ngọc Tình và hai con.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì Diệp Mặc mới đi đến phòng làm việc.
Diệp Mặc làm mấy bộ quần áo trẻ con để chuẩn bị cho video mới.
Leng keng!
Diệp Mặc mới làm được một nửa, thì có người nhấn chuông cửa.
Hắn cũng không kinh ngạc, sáng nay Tề Diệu Huy đã báo là có chút văn kiện cần Diệp Mặc ký tên, Diệp Mặc nói là mình không rảnh, bảo Tề Diệu Huy chiều nay mang đến phòng làm việc.
“Đừng bảo lại là cô ấy nhé!”
Diệp Mặc đi ra mở cửa, bỗng nhiên nhớ tới vị phó tổng giám đốc Quan, Quan Tuyết.
Lần trước chính là vị này đã đưa văn kiện và tài liệu đến đây.
Đường đường là phó tổng giám đốc mà lại thành chân chạy vặt, quả thật là đại tài tiểu dụng.
Diệp Mặc vừa nghĩ đến đây thì mở cửa ra.
Ngay sau đó, một gương mặt xinh đẹp và tinh xảo đập vào mắt.
Bên ngoài cửa, là một cô gái có khí chất thành thực và phong vận mê người.