Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 330 - Chương 330: Quan Tuyết: Chủ Tịch Diệp Vẫn Rất Tùy Hứng Nhỉ!

Chương 330: Quan Tuyết: Chủ tịch Diệp vẫn rất tùy hứng nhỉ! Chương 330: Quan Tuyết: Chủ tịch Diệp vẫn rất tùy hứng nhỉ!

“Lại là cô à!”

Diệp Mặc hơi giật mình, thế mà đúng thật là vị phó tổng giám đốc Quan này.

“Chủ tịch Diệp!”

Quan Tuyết mỉm cười chào hỏi một tiếng.

Quan Tuyết đánh giá người thanh niên trước mặt này, trong đôi mắt xinh đẹp và tươi sáng cũng hiện lên một tia dị dạng.

Mặc dù nàng thường xuyên lén lút gọi người này là tên khốn, nhưng mà nàng không thể không thừa nhận rằng, người này rất có mị lực, không chỉ gương mặt đẹp trai đến mức khó tin này, mà còn cả khí chất của anh ta cũng cực kỳ hấp dẫn.

Đến bây giờ Quan Tuyết vẫn nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt ở Starbucks.

Khi đó, nàng đã cảm thấy cậu em trai này cực kỳ đẹp trai, nên vội vàng đuổi theo, còn muốn khai quật anh ta thành ngôi sao.

Bây giờ nghĩ lại thì đúng là hơi buồn cười.

Người mà nàng coi là cậu em trai, lại là một công tử cực kỳ giàu có, và còn có tài hoa như yêu nghiệt!

Bây giờ, độ hot của người này cực kỳ cao!

Chính bản thân nàng thỉnh thoảng cũng xem một chút, còn cả con nhóc Tiểu Hồng cũng thường xuyên nhắc đến người này, cho nên nàng biết một ít.

“Vào trong đi!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi hơi nghiêng người, ra hiệu mời vào.

Quan Tuyết cầm cặp công văn đi vào trong.

Vừa vào trong, nàng lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

“Tại sao Tề Diệu Huy lại phái cô đến nữa!”

Diệp Mặc đóng cửa lại rồi đi vào.

“Tổng giám đốc Tề phái tôi tới thì tôi tới thôi!” Quan Tuyết cũng đi theo sau.

Ánh mắt của nàng nhìn về bốn phía, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Quan Tuyết quét một vòng, dường như không tìm được thứ mình muốn, nên nàng liền cau mày lại.

“Sao thế?”

Diệp Mặc nhìn Quan Tuyết một cái, rồi nói với vẻ kinh ngạc.

“Bọn nhỏ không có ở đây à?”

Quan Tuyết thì thào một câu, trong lòng thì cảm thấy hơi thất lạc.

Nàng còn tường lần này đến đây sẽ gặp được hai đứa bé, rồi ôm ôm bế bế chúng một chút.

“Không, hôm nay bọn nhỏ ở nhà!”

Diệp Mặc cười nói: “Cô ngồi đi, tôi đi pha trà!”

“Thì ra là vậy!”

Quan Tuyết mấp máy môi đỏ, bỗng nhiên dâng lên một nỗi buồn vô cớ.

Lần trước đến đây, nàng đã được ôm hai đứa bé một lần nữa, sau khi trở về thì nàng lại cảm thấy hơi nhớ.

Quan Tuyết cảm thấy tính tình của mình thay đổi rất nhiều, nàng đã không còn chán ghét trẻ con nữa, thỉnh thoảng còn nằm mơ bản thân mình sinh con, đứa bé này cũng xinh đẹp và đáng yêu như hai đứa bé của Chủ tịch Diệp.

“Mẹ của bọn nhỏ ở nhà à!”

Quan Tuyết thuận miệng hỏi.

“Ừm!” Diệp Mặc lên tiếng trả lời.

Quan Tuyết ồ một câu rồi không nói gì nữa.

Nàng đi vào phòng khách, đặt cặp công văn xuống, rồi mới giơ tay lên cởi cúc áo khoác ra.

Bên trong là một bộ quần áo văn phòng, bộ ngực có quy mô khá lớn thì phình lên, eo thon bằng phẳng và nhỏ nhắn, phải nói là dáng người cực kỳ bay bổng và xinh đẹp.

Một đôi tất chân màu da bao bọc lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, khiến cho nó có vẻ hơi nở nang.

Dưới bàn chân ngọc thì là một đôi giày cao gót 7 cm màu đen, khiến cho dáng người của nàng càng trở nên thẳng tắp và mê người.

Quan Tuyết đặt áo khoác sang một bên, rồi ngồi xuống ghế sa lon.

Cho dù Quan Tuyết đã hơn ba mười, nhưng năm tháng lại không lưu lại chút dấu vết nào trên gương mặt nàng, mà ngược lại còn tăng thêm vài phần mị lực thành thục cho nàng, nàng hơi trang điểm một chút thì lại càng lộ vẻ long lanh rung động lòng người, không hề thua kém các cô gái tuổi đôi mươi chút nào.

Da thịt của nàng cũng rất trắng, vẫn mềm mại và bóng loáng như cũ.

Đôi con ngươi của nàng thì sáng ngời và có thần, bên trong còn có vài phần khí độ già dặn và trầm ổn.

Dung mạo như vậy, hoàn toàn là một ngự tỷ đỉnh cấp nhất.

“Uống trà đi!”

Diệp Mặc pha trà xong thì đặt lên bàn trà.

Quan Tuyết đã mở cặp công văn ra, rồi lấy mấy văn kiện, tài liệu đưa qua.

Diệp Mặc tiếp nhận, rồi ngồi xuống mở ra xem.

Quan Tuyết cầm chén trà lên, môi đỏ khẽ hé ra, thổi nhẹ vài hơi, rồi nhấp một ngụm nhỏ.

Sau đó, ánh mắt của nàng lại nhìn về phía người thanh niên trước mặt.

Ánh nắng bên ngoài chiếu qua cửa sổ, vẩy lên người của anh ta, choàng cho anh ta một tầng áo màu vàng kim, khiến cho anh ta trở nên cực kỳ lóa mắt, giống như ngày mà mình đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc rồi nhìn thấy anh ta bên cửa sổ vậy.

Cũng chính là ngày đó, mình đã được thăng lên làm phó tổng giám đốc, và vận mệnh của mình cũng đã cải biến không nhỏ.

“Có chuyện gì à?”

Diệp Mặc phát hiện ra ánh mắt của Quan Tuyết, liền ngẩng đầu lên hỏi với vẻ kinh ngạc.

“Không có gì!”

Quan Tuyết mỉm cười lắc đầu.

“À đúng rồi, Chủ tịch Diệp, ngài có đồng ý lời mời kết bạn của Hứa Tử San không?” Một lát sau, Quan Tuyết bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó nên hỏi một câu.

“Hứa Tử San à? Không!” Diệp Mặc lắc đầu.

Hắn không đồng ý kết bạn với tất cả những ai không quen biết.

“Cô ta tìm người xin Wechat của ngài!” Quan Tuyết cười nói.

“Ra là vậy!”

Diệp Mặc cũng không thèm để ý.

Bình Luận (0)
Comment