Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 331 - Chương 331: Quan Tuyết: Chủ Tịch Diệp Vẫn Rất Tùy Hứng Nhỉ! (2)

Chương 331: Quan Tuyết: Chủ tịch Diệp vẫn rất tùy hứng nhỉ! (2) Chương 331: Quan Tuyết: Chủ tịch Diệp vẫn rất tùy hứng nhỉ! (2)

“Chủ tịch Diệp, Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hành. . . là do ngài chọn à?”

Một lát sau, Quan Tuyết lại hỏi, trong mặt lại lộ ra vài phần tò mò và hóng hớt.

Trong khoảng thời gian này, Quan Tuyết có nghe nói là, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hành là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, dáng người cũng cực kỳ nóng bỏng, nàng còn nghe Tổng giám đốc Tề nói là, Chủ tịch Diệp đã mua lại tập đoàn Thiên Hành.

Cho nên, Quan Tuyết hơi suy nghĩ miên man một chút.

“Đúng là tôi chọn! Có điều, cô ấy không có quan hệ gì với tôi!”

Diệp Mặc ngẩng đầu lên, vội vàng nói.

Hắn có thể đoán được Quan Tuyết đang nghĩ cái gì.

“Ừm!”

Quan Tuyết gật đầu, còn có ý kéo dài giọng ra.

“Không có vấn đề gì!”

Diệp Mặc xem xong tài liệu thì cầm bút ký mấy cái tên, sau đó thì sửa sang lại tập tài liệu một chút.

“À đúng rồi, văn phòng của công ty mình là đang thuê đúng không? Ký hợp đồng bao lâu? Bao giờ thì hết hạn?”

Diệp Mặc đưa tài liệu cho Quan Tuyết rồi hỏi.

“Chuyện này. . . hình như là sang năm hết hạn thì phải, khoảng tầm tháng bốn hoặc tháng năm là phải ký lại hợp đồng.” Quan Tuyết nghĩ một lát rồi nói.

“Tháng bốn tháng năm à! Cũng chẳng còn mấy tháng nhỉ!”

Diệp Mặc lẩm bẩm một câu.

“Chủ tịch Diệp, có chuyện gì sao?” Quan Tuyết kinh ngạc nói.

“Đừng ký hợp đồng nữa, chúng ta chuyển sang chỗ khác!” Diệp Mặc nói.

“Chuyển đi đâu?” Mặt mũi Quan Tuyết tràn đầy vẻ buồn bực.

Tòa nhà cao tầng PoLy rất tốt mà!

Tuy rằng tòa nhà này không mới, nhưng các loại trang thiết bị đều được bảo dưỡng rất tốt.

“Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ!” Diệp Mặc mỉm cười nói.

“Cái . . . Song Tử Tháp đó sao?”

Quan Tuyết hơi giật mình, sau đó lên nhỏ giọng hô lên một tiếng: “Chỗ đó rất đắt! Tôi nghe nói chỗ đó vừa xây xong nên rất đắt, đắt hơn nhiều so với toàn nhà PoLy.”

“Đúng là rất đắt!” Diệp Mặc gật đầu cười nói: “Nhưng chỗ đó tốt hơn nhiều! Chỗ đó cao hơn 300 mét, chúng ta lại chọn tầng cao nhất, vậy thì phong cảnh phải đẹp đến mức nào chứ!”

“Còn muốn tầng cao nhất á?”

Đôi mắt xinh đẹp của Quan Tuyết lập tức mở to ra, bên trong tràn đầy kinh ngạc.

Tầng cao nhất thì khẳng định giá cũng cao nhất, công ty có chịu nổi không!

“Chủ tịch Diệp, chuyện này. . . chỉ sợ. . . không . . . không được!”

Quan Tuyết cau mày, mặt mũi tràn đầy khó xử.

Vị Chủ tịch Diệp này, vẫn tùy hứng như trước kia!

“Cô lo cái gì, có mất tiền đâu!”

Diệp Mặc nhìn thấy dáng vẻ này của Quan Tuyết thì cười nói.

“Cái. . . cái gì? Không. . . không mất tiền?”

Quan Tuyết hơi giật mình, cảm thấy rất mờ mịt.

Còn có chuyện tốt như vậy cơ à?

Làm sao có thể!

“Tôi đã mua tòa nhà đó rồi, à đúng, cả hai tòa Song Tử Tháp luôn!”

Khóe môi Quan Tuyết giật một cái, nàng cảm thấy vị này đang nói đùa nên định mỉm cười, thì bỗng nhiên đối phương nói một câu rất hời hợt.

Cũng chính là vì câu nói này, đã khiến cho nàng triệt để mờ mịt, đầu óc thì trống rỗng.

Mặt mũi Quan Tuyết tràn đầy ngốc trệ.

Đôi mắt xinh đẹp cũng mở to ra, hiện lên vẻ chấn động mãnh liệt, kinh ngạc, và không thể tin nổi.

Đây chính là hai tòa nhà cao chọc trời đấy!

Phải mất bao nhiêu tiền mới có thể mua lại toàn bộ chứ?

Quan Tuyết ngây người nữa ngày mới dần dần hoàn hồn lại.

Nàng nhìn thoáng qua người thanh niên ở trước mặt, trong lòng thì không khỏi âm thầm cười khổ.

Đến cùng thì vị Chủ tịch Diệp này có bao nhiêu tiền đây?

Nàng thật sự không cách nào tưởng tượng được!

“Nếu như không cần tiền thì được! Chỗ đó cũng rất tốt!”

Sau đó, nàng mở miệng nói: “Chủ tịch Diệp, thế thì khi nào chúng ta chuyển qua đó?”

“Lúc nào cũng được, hay là hôm nay chúng ta đi qua đó xem nhé, rồi chọn một tầng luôn.” Diệp Mặc cười nói.

Tòa nhà này vừa xây xong, vẫn còn đang quảng cáo cho thuê, Diệp Mặc cũng không biết tầng nào đã cho thuê còn tầng nào thì không, nên phải đi hỏi một chút, nhân tiện đi thăm quan hai tòa Song Tử Tháp này luôn.

“Cũng được!”

Quan Tuyết hơi do dự một chút rồi vẫn gật đầu.

Nếu như là ý của Chủ tịch Diệp, thì nàng không cần trở về xin chỉ thỉ của Tổng giám đốc Tề nữa, khi nào về thì nói cho Tổng giám đốc Tề một câu cũng không muộn.

“Chúng ta đi thôi!”

Diệp Mặc đứng lên, sửa sang lại quần áo.

Quan Tuyết cất văn kiện vào trong cặp công văn, rồi đứng lên cầm áo khoác, sau đó mặc vào, cơ thể uyển chuyển và nở nang, khiêu gợi lập tức bị che khuất.

Kể cả đôi chân thon dài thẳng tắp cũng đã bị che mất hơn phân nửa.

“Chủ tịch Diệp, chúng ta đi xe của ngài hay xe của tôi?”

Đến của, Quan Tuyết hơi do dự một chút rồi hỏi.

“Đi xe của tôi đi! Để tôi lái cho!”

Diệp Mặc mỉm cười, rồi đi ra ngoài.

“Ah!”

Quan Tuyết gật đầu.

Chắc là chiếc Koenigsegg kia!

Chiếc xe này rất nổi tiếng trong nội bộ công ty.

Có điều, ghế ngồi của xe thể thao hơi thấp thì phải? Hình như ngồi xuống cũng không thoải mái lắm!

Quan Tuyết suy nghĩ, đôi môi đỏ nở nang lại bĩu một cái.

“Chiếc này!”

Hai người ra ngoài, Diệp Mặc đi sang một bên, rồi đưa tay chỉ về phía trước.

Quan Tuyết ngẩng đầu lên nhìn.

Chỗ đó, có ba chiếc xe đang đỗ, chiếc xe Koenigsegg đang nằm ở giữa, bên cạnh còn có một chiếc SUV, nhìn logo thì là Lamborghini, còn chiếc xe cuối cùng thì chắc là Rolls Royce.

Chủ tịch Diệp vừa chỉ vào chiếc Rolls Royce này.

Quan Tuyết hơi nhướng mày, ngồi Rolls Royce thì chắc chắn là rất thoải mái.

Bình Luận (0)
Comment