“Đây là xe gì thế? Sao mình chưa thấy bao giờ nhỉ!”
Khi đến gần, Quan Tuyết hơi cau mày hỏi.
“Sweptail!”
Diệp Mặc mỉm cười, mở cửa xe ra rồi ngồi lên.
“Sweptail?”
Quan Tuyết hơi giật mình, cái tên này quá xa lạ.
“Oa!”
Khi vừa mở cửa xe, nàng không khỏi sợ hãi than lên một tiếng, nội thất và trang trí ở trong xe cực kỳ xa hoa: “Chiếc xe này. . . bao nhiêu tiền thế?”
“Hơn 100 triệu thôi!” Diệp Mặc mỉm cười.
Sau khi Quan Tuyết nghe xong thì há hốc miệng, nàng lại ngây ra rồi.
Quan Tuyết ngồi xuống, đóng cửa lại, mọi động tác của nàng đều rất cẩn thận, nàng sợ làm hỏng hay xước sơn.
“Mềm thật! Thoải mái quá!”
Quan Tuyết sờ lên ghế, thân thể hơi dựa về phía sau một chút, lập tức lên tiếng tán thưởng.
Chỉ riêng cái ghế này thôi đã hoàn toàn hơn xa xe của nàng rồi.
“Hơi nóng thì phải!”
Quan Tuyết cảm nhận được gió nóng trong điều hòa không khí thì nàng thì thào một câu, rồi cởi áo khoác ra, sau đó, lại xê dịch cặp mông đầy đặn ra phía sau một chút, rồi đem đôi chân xinh đẹp và nở nang duỗi thẳng về phía trước.
“Dây an toàn!”
Diệp Mặc quay sang nhìn Quan Tuyết một cái rồi nhắc nhở.
“Ừm!”
Quan Tuyết ngơ ngác một chút, rồi vội vàng cúi đầu tìm.
Sau khi nàng thắt dây ăn toàn xong thì cúi đầu nhìn xem, gương mặt xinh đẹp bỗng chốc đỏ lên.
Chiếc dây an toàn này vừa vặn xuyên qua đúng nơi đó, tạo thành một cái khe rất sâu.
“Được rồi, chắc anh ta không để ý đâu!”
Quan Tuyết nói thầm một tiếng rồi ngẩng đầu lên, thần sắc đã khôi phục như thường.
Lúc này, Diệp Mặc đã khởi động xe, lái ra ngoài.
Hai mươi phút sau, chiếc xe đã gần đến mục đích.
Hai người có thể nhìn thấy hai tòa nhà cao chọc trời ở phía xa xa.
“Cao quá!”
Quan Tuyết nghiêng người dán vào cửa sổ, ánh mắt thì nhìn ra bên ngoài, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn thán phục.
Hai tòa nhà chọc trời này thực sự quá hùng vĩ.
Cao vút trong mây, khí thế to lớn!
Dưới ánh mặt trời, bờ tường pha lê ở bên ngoài tòa bà được chiết xạ một tầng ánh sáng màu vàng kim, nhìn trông cực kỳ lóa mắt.
Chiếc xe tiến vào tòa nhà, đỗ ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
“Đi thôi!”
Diệp Mặc xuống xe, lấy điện thoại di động ra, liên hệ với nhân viên bất động sản của tòa nhà.
Quan Tuyết mở cửa, sau đó cẩn thận từng li từng tý xuống xe.
“Ah, áo khoác!”
Nàng vừa định đóng cửa xe lại, thì bỗng nhiên nhớ tới cái áo khoác vẫn còn trong xe, vội vàng khom người chui vào trong xe cầm áo khoác.
Tư thế này khiến cho đôi chân thon dài và xinh đẹp của nàng lại càng dài hơn, chiếc váy zip cũng bị kéo căng ra, đường cong tròn trịa lại càng vểnh cao và nổi bật hơn, còn đường cong từ mông lên eo cũng lộ ra vẻ mượt mà hơn rất nhiều.
Diệp Mặc vừa gửi tin nhắn xong, quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh này.
Hắn cảm thấy nao nao, rồi vội vàng di chuyển ánh mắt.
“Được rồi!”
Quan Tuyết cẩn thận đóng cửa lại, rồi mặc áo khoác vào, đi qua.
“Diệp tiên sinh?”
Hai người đi thang máy lên đại sảnh tầng một, đứng chờ một lát thì có người đi bước nhanh đến, phía trước là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, phía sau là một người phụ nữ trung niên cũng có tuổi tác tương tự, người phụ này nữ còn đeo một cặp kính, và mặc một bộ quần áo văn phòng trông khá già dặn.
Hai người này liếc nhìn thấy hai người Diệp Mặc thì đều hơi giật mình, cảm thấy có chút khó tin.
Sau đó, bọn họ hô lên một tiếng mang tính thăm dò.
“Đúng là tôi!”
Diệp Mặc mỉm cười: “Anh là quản lý La đúng không!”
“Là tôi, là tôi! Thật xin lỗi Diệp tiên sinh, đã để ngài đợi lâu!”
Quản lý La vội vàng chạy chậm qua, sau đó hơi khom người, trên mặt thì lộ ra nụ cười rất nhiệt tình.
Đến khi đứng thẳng lên, thì quản lý La mới cẩn thận đánh giá người thanh niên trước mặt này.
Đêm qua, ông ta mới biết được hai tòa Song Tử Tháp này đã đổi chủ, vốn là của một tập đoàn, giờ đã trở thành của một cá nhân, mà người mua xuống cả tòa Song Tử Tháp này là một vị tiên sinh họ Diệp.
Quản lý La còn tưởng rằng một người có thể ném hơn 10 tỷ mua chỗ này, thì ít nhất cũng là một đại gia 40 – 50 tuổi, còn có thể là một người rất nổi tiếng trong giới nữa, nhưng không ngờ lại là một người trẻ tuổi như vậy.
Nhìn người thanh niên này cũng chỉ 23 24 tuổi mà thôi!
Quá trẻ tuổi!
Người còn trẻ như vậy mà có nhiều tiền như thế, thì chứng tỏ sau lưng người này phải có một gia thế cực kỳ kinh khủng.
Ánh mắt ông ta chuyển qua phía Quan Tuyết, sau đó thì hơi giật mình, trong mắt lại lóe lên vẻ kinh ngạc.
Quá xinh đẹp!
Chắc vị này là thư ký của Diệp tiên sinh rồi!
“Diệp tiên sinh!”
Người phụ nữ phía sau cũng cung kính chào hỏi một câu.
“Diệp tiên sinh, vị này là xử trưởng Lưu, quản lý việc cho thuê!”
Quản lý La quay người giới thiệu.
Vừa rồi Diệp tiên sinh nhắc đến chuyện cho thuê, nên ông ta mới dẫn theo xử trưởng Lưu chạy tới đây.
“Được rồi! Vậy làm phiền hai vị dẫn bọn tôi đi thăm quan một chút!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Không phiền! Không phiền!”
Quản lý La vội vàng nói: “Mời đi bên này!”
Ông ta khẽ khom người, dẫn hai người đi về phía cửa thang máy.