“Vị này Quan Tuyết, phó tổng giám đốc công ty truyền thông Thời Đại!”
Khi đến trước cửa thang máy, Diệp Mặc chỉ Quan Tuyết ở bên cạnh rồi giới thiệu.
“Phó tổng giám đốc?”
Hai người quản lý La nghe thấy thế thì hơi giật mình, trên mặt thì lóe lên vẻ kinh ngạc.
Bọn họ còn tưởng vị này là thư ký hoặc là trợ lý của Diệp tiên sinh, nào ngờ lại là một vị phó tổng giám đốc!
“Công ty truyền thông Thời Đại cũng là của tôi, sang năm văn phòng công ty sẽ hết hạn thuê, tôi chuẩn bị chuyển công ty đến đây, cho nên hôm nay dẫn cô ấy đến đây xem, nhân tiện chọn một tầng để làm văn phòng công ty.” Diệp Mặc cười nói.
“Ah, ra vậy!”
Mặt quản lý La lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, đoàn người đi vào trong.
“Chúng ta đi xem mấy tầng cao nhất trước đi! Trên đó còn rất nhiều tầng chưa cho thuê, cũng không biết Diệp tiên sinh ngài thích tầng nào.” Quản lý La thuận tay ấn lên tầng cao nhất.
“Chúng ta cứ xem trước đã!” Diệp Mặc nói.
“Vâng!” Quản lý La vội vàng lên tiếng.
“Diệp tiên sinh, ngài xem, phong cảnh của tầng này rất tốt, có rất nhiều công ty đều cảm thấy hứng thú với tầng này, nhưng chưa có công ty nào thuê.” Khi lên đến tầng cao nhất, Quản lý La mang hai người đi thăm quan bốn phía.
“Đúng là không tồi!”
Diệp Mặc đi đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy quá nửa thành phố, phong cảnh đúng là rất đẹp.
“Việc cho thuê đến đâu rồi?”
Diệp Mặc quay người lại nhìn về phía xử trưởng Lưu rồi hỏi.
“Cũng rất tốt ạ, tổng thể đã cho thuê được 30%, mấy ngày gần đây cũng có rất nhiều công ty to to nhỏ nhỏ đến đây xem, còn có một tập đoàn giải trí muốn thiết lập tổng bộ ở đây nữa.”
Xử trưởng Lưu cung kinh nói.
Diệp Mặc nghe xong thì gật đầu.
Dù sao cũng là hai tòa nhà mới xây, lại còn cao như vậy nữa, nên có thể cho thuê một phần ba cũng là không tồi rồi.
“Đi xuống mấy tầng dưới xem đi!”
Mọi người đi dạo một vòng xong, thì Diệp Mặc nói.
Đối với Công ty truyền thông Thời Đại thì một tầng là không đủ, khẳng định định phải hai ba tầng mới được.
“Vâng! Chúng ta đi thang bộ đi!”
Quản lý La dẫn đầu đi về phía thang bộ, dẫn mọi người đi xuống tầng dưới.
“Cô thấy thế nài?”
Mọi người đi dạo ở tầng này một lát, thì Diệp Mặc quay sang hỏi Quan Tuyết.
“Đúng là rất khá, có điều, còn vài nơi phải xem kỹ mới được, công ty của chúng ta có rất nhiều bộ môn, còn cần một phòng Âm nhạc, phòng thu âm, phòng tập nhảy. . . rắc rối hơn các công ty bình thường nhiều.”
Quan Tuyết suy nghĩ một lát rồi nói.
“Việc này thì không có vấn đề!” Quản lý La vội vàng nói: “Chúng tôi có thể sửa những phòng họp này theo yêu cầu của quý công ty, tôi đưa cô đi xem một chút nhé...”
“Vậy mọi người đi đi! Tôi sẽ chờ ở đây!” Diệp Mặc cười nói.
Loại chuyện này giao cho người chuyên nghiệp là được, hắn không cần thiết tham gia.
“Được rồi!”
Quan Tuyết gật đầu, rồi đi theo quản lý La và xử trưởng Lưu đi xem phòng.
Diệp Mặc đi dạo bốn phía, rồi đi đến bên cửa sổ, sau đó đứng ngắm phong cảnh bên ngoài.
Khi Diệp Mặc đang ngắm đến mức xuất thần, thì liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.
Có người đi từ dưới lên đây.
“Nơi này đẹp! Quá đẹp luôn! Tôi cực kỳ yêu thích những tầng cao như vậy, phong cảnh của những tầng này rất đẹp!”
Một tiếng cười to vang lên, một người đàn ông khoảng 40 tuổi đi từ hành lang ra, ông ta mặc một bộ âu phục màu đen, cái bụng của ông ta thì tròn vo, kể cả khuôn mặt cũng rất tròn trịa.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua, lập tức hơi sửng sốt một chút.
Hắn nhận ra người này, người này chính là ông chủ của công ty đầu tiên mà hắn đi làm sau khi tốt nghiệp, hắn làm ở công ty đó nửa năm, về sau mới đi ăn máng khác ở Võng Dật.
Diệp Mặc nhớ được người này họ Nhậm.
Tổng giám đốc Nhậm bước nhanh đến, phía sau ông ta còn có hai người, hai người này cũng chạy chậm theo sau ông ta, trên mặt thì đều mang nụ cười ân cần.
Diệp Mặc nhìn lướt qua, lại nhận ra một người trong đó, là một đồng nghiệp cũ của hắn, tên là Lý Bân.
Người này bằng tuổi Diệp Mặc, cũng vào công ty cùng một thời gian với Diệp Mặc.
“Tiểu Lý, chúng ta sẽ thuê tầng cao nhất, không, thuê luôn hai tầng cao nhất này, cậu nhìn xem, phong cảnh nơi này có khí thế không! Phải như thế này mới phù hợp khí chất của công ty chúng ta, sớm muộn gì công ty chúng ta cũng lên sàn, khi đó các cậu đều sẽ trở thành triệu phú hết!”
Tổng giám đốc Nhậm cười to, mặt mũi đầy hồng hào.
“Vâng vâng! Tổng giám đốc Nhậm nói rất đúng!”
“Công ty chúng ta có một lãnh đạo anh minh như Tổng giám đốc Nhậm ngài, thì nhất định chúng ta có thể lên sàn!”
Hai người phía sau đều lộ ra nụ cười nịnh nọt, liên tục vuốt mông ngựa(*).
(*) ý nói nịnh nọt, tâng bốc, lấy lòng.
Tổng giám đốc Nhậm lại cười vui vẻ hơn.
Ánh mắt ông ta nhìn thoáng qua, lập tức nhìn thấy một bóng người ở cách đó không xa.
Nhưng ông ta chỉ liếc mắt nhìn một chút chứ cũng không để ý.
Nơi này chưa cho thuê, nên người xuất hiện ở đây hoặc là người của công ty môi giới bất động sản, hoặc là những người đến xem phòng làm việc như ông ta, nên không cần phải để ý.