“Diệp Mặc?”
Đúng lúc này, Lý Bân cũng chú ý tới, khi mới nhin thì còn chưa nhận ra, nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì Lý Bân lại hơi giật mình, sau đó liền hô lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Người cách đó không xa rất giống với một vị đồng nghiệp cũ, nhưng mà Lý Bân lại không dám khẳng định, dù sao cũng đã hơn một năm không gặp rồi, khí chất của người này cũng rất khác với người đồng nghiệp kia.
“Lý Bân!”
Diệp Mặc mỉm cười với Lý Bân.
“Là cậu thật à!”
Lý Bân hơi sửng sốt một chút, cảm thấy hơi bất ngờ.
Sau đó, Lý Bân lại cảm thấy kỳ lạ, Diệp Mặc này không phải đã đi ăn máng khác ở công ty lớn Võng Dật rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
“Tiểu Lý, cậu ta là ai vậy?”
Tổng giám đốc Nhậm kinh ngạc nói.
“Tổng giám đốc Nhậm, đó chính là Diệp Mặc! Cậu ta chính là người gia nhập công ty cùng với tôi, trước kia ngài còn thường xuyên gọi cậu ta là Tiểu Diệp.” Lý Bân nói.
“Tiểu Diệp? À à! Tôi nhớ ra rồi!”
Tổng giám đốc Nhậm cau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhớ ra.
Trước đó, ông ta cũng có chút ấn tượng với người gọi là Tiểu Diệp này, bới vì người này khá tài giỏi, chẳng qua là sau này chê lương thấp nên đã đi ăn máng khác, việc này còn khiến ông ta giận dữ mấy hôm.
“Ha ha! Thì ra là Tiểu Diệp à! Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Tổng giám đốc Nhậm mỉm cười, sau đó giương mắt lên đánh giá người thanh niên trước mặt này một phen.
Đúng là khá đẹp trai, lại còn mặc âu phục giày da, bề ngoài coi như không tồi.
Có điều, đẹp trai đến đâu thì cũng chỉ là một lập trình viên mà thôi, trong mắt ông ta thì Diệp Mặc chỉ là người làm công mà thôi, không đáng giá nhắc tới.
Diệp Mặc cũng không trả lời, mà chỉ nhìn ông ta.
“Có vẻ công ty phát triển rất khá nhỉ?”
Một lát sau, Diệp Mặc mỉm cười hỏi.
Trước kia, vị Tổng giám đốc Nhậm này cực kỳ keo kiệt, ông ta luôn tìm đủ mọi lí do để trừ tiền lương của nhân viên, lại còn bắt nhân viên phải liều mạng tăng ca nữa, sau đó mỗi ngày lại vẽ bánh cho người khác, với lại trước kia ông ta chỉ thuê loại văn phòng rất nhỏ thôi.
Không ngờ hôm nay ông ta lại đến xem một phòng làm việc xa hoa như Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ, lại còn tuyên bố muốn bao trọn hai tầng cao nhất nữa.
“Tất nhiên rồi!”
Tổng giám đốc Nhậm cười đắc ý: “Năm nay công ty kiếm được rất nhiều, mấy năm nữa là có thể lên sàn được rồi, chắc bây giờ cậu đã hối hận vì đi ăn máng khác rồi nhỉ! Nếu như lúc trước cậu ở lại công ty, thì cậu cũng sẽ là nhân viên nòng cốt, khi công ty vừa lên sàn, thì cậu cũng sẽ trở thành triệu phú rồi đấy!”
“Đúng vậy đúng vậy! Hiện giờ công ty đang phát triển rất tốt, nếu như cậu ở lại thì đã có thể trở thành tổ trưởng giống như tôi rồi, cũng kiếm được không ít tiền nữa.” Lý Bân cũng phụ họa theo.
Trong giọng nói của anh ta còn lộ ra vẻ khoe khoang mãnh liệt.
Trước kia Diệp Mặc có năng lực mạnh hơn Lý Bân, nên Lý Bân luôn cảm thấy mình bị Diệp Mặc đè ép, sau này Diệp Mặc lại chuyển đi công ty lớn làm việc, khiến cho Lý Bân rất ghen ghét.
Bây giờ, mình được lên làm tổ trưởng, lại còn được Tổng giám đốc Nhậm coi trọng, tương lai có thể trở thành quản lý cao tầng, tốt hơn nhiều so với Diệp Mặc này!
Tuy rằng Võng Dật rất tốt, nhưng cũng có rất nhiều người tài giỏi, tên này đi qua đó thì cũng chỉ làm một nhân viên bình thường mà thôi, vĩnh viễn cũng không có cơ hội phát triển!
“Vậy thì chúc mừng!”
Diệp Mặc mỉm cười.
Tổng giám đốc Nhậm lại cười đắc ý nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, người trẻ tuổi thì không thể chỉ nhìn lợi ích nhỏ ở trước mắt được, mà phải nhìn xa ra một chút, hiện giờ chắc cậu hối hận lắm nhỉ!”
“Diệp Mặc, cậu ở Võng Dật phát triển ra sao rồi?”
Lý Bân hỏi.
“Tôi không làm ở đó từ lâu rồi!” Diệp Mặc cười nói.
“Không làm ở đó?” Lý Bân hơi giật mình.
Công ty tốt như Võng Dật mà cậu ta còn không làm?
Đúng rồi! Chắc là cậu ta đã gây họa nên bị đuổi đi! Bằng không thì sao cậu ta có thể chủ động rời đi chứ?
Chỉ sợ sau khi bị Võng Dật đuổi thì cậu ta cũng không tìm được công việc tốt lành gì, nhìn dáng vẻ này của cậu ta, chẳng lẽ lại chạy đi làm cò môi giới rồi à?
Lý Bân vừa nghĩ đến đây thì lại mừng thầm.
“Võng Dật tốt như thế mà còn không làm à!”
Trên mặt Lý Bân hiện lên vẻ tiếc nuối.
“Không muốn làm thì không làm thôi!” Diệp Mặc cười nói.
Lý Bân nghe thấy thế thì lại càng cảm thấy mình đoán đúng.
Võng Dật tốt như vậy mà còn nói là không muốn làm, đúng là chém gió!
Trong lòng Lý Bân lại cười nhạo.
“Ui! Tiểu Diệp, bây giờ bản lãnh lớn nhỉ? Còn chê cả Võng Dật cơ à?” Tổng giám đốc Nhậm cũng cười, ông ta cảm thấy người trẻ tuổi này có chút buồn cười.
Cũng không biết cậu ta lấy lực lượng ở đâu ra mà dám nói lời cuồng vọng như vậy!
“Tổng giám đốc Nhậm, theo tôi thì cậu ta bị Võng Dật đuổi nhưng lại không dám thừa nhận!” Lý Bân lại gần rồi nhỏ giọng nói: “Ngài nhìn cậu ta mặc âu phục giày da, dạng cho hình người này, thì 80% là đi làm cò môi giới rồi!”
Sau khi Tổng giám đốc Nhậm nghe xong thì mỉm cười.
Đúng thật là có khả năng này!
“Chúng ta xem của chúng ta là được, không cần quan tâm đến cậu ta.” Tổng giám đốc Nhậm liếc nhìn với ánh mắt khinh thường, sau đó cười xùy một tiếng rồi thu hồi ánh mắt.
Sau đó, ông ta lại nhì chung quanh rồi cười nói: “Đợi lát nữa chúng ta sẽ ký hợp đồng thuê hai tầng cao nhất này, tuy hơi đắt một chút nhưng công ty chúng ta không thiếu tiền!”
Tổng giám đốc Nhậm còn cố ý nói rất to, giống như muốn khoe khoang vậy.
“Ngại quá, mấy tầng này đã có người thuê rồi!”
Diệp Mặc mỉm cười, lên tiếng nói.
Sắc mặt Tổng giám đốc Nhậm lập tức cứng đờ, mặt mũi đang tràn đầy hưng phấn cũng ngưng đọng lại.
Vừa rồi môi giới đã nói với mình rằng tầng cao nhất còn chưa cho thuê cơ mà?
Ah! Không xong rồi, nhất định là người tên này dẫn đến cũng muốn thuê mấy tầng này!
Tổng giám đốc Nhậm nghĩ đến đây thì sắc mặt ông ta liền thay đổi.
Sau đó, ông ta lại nghe thấy có tiếng người ở căn phòng cách đó không xa, nhất định là tên này dẫn người đến rồi.