Tổng giám đốc Nhậm vội vàng đi qua, ông ta muốn nhìn xem là ai, với lại, nếu như đối phương vẫn chưa ký hợp đồng thì ông ta vẫn còn cơ hội.
Khi đến gần một chút, thì ông ta nghe thấy tiếng người nói chuyện, gì mà quản lý La với xử trưởng Lưu, hình như là người của công ty bất động sản.
“Quản lý? Khá lắm!”
Tổng giám đốc Nhậm nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhất định địa vị của đối phương rất lớn nên quản lý mới phải ra mặt.
Ông ta lại tiến gần thêm mấy bước, định mở cửa tiến vào, thì đúng lúc này, sau cửa truyền đến tiếng bước chân, rồi ba bóng người đi ra, trong đó có một cô gái xinh đẹp thành thục và mê người, còn hai người còn lại thì mặc trang phục của công ty bất động sản.
Tổng giám đốc Nhậm liếc mắt nhìn qua cô gái kia, trong khoảnh khắc đó, ông ta đã ngây người.
“Ông là. . .?”
Ba người ở phía đối diện nhìn thấy Tổng giám đốc Nhậm thì không nói chuyện nữa, mà quay sang nhìn về phía ông ta.
“Tôi là ông chủ của công ty khoa học kỹ thuật Thiên Vũ, hôm nay đến đây để thuê văn phòng.” Tổng giám đốc Nhậm lấy lại tinh thần rồi mỉm cười nói.
“Ah!”
Quản lý La gật đầu.
Những ngày gần đây có rất nhiều công ty đến đây xem văn phòng, quản lý La cũng đã tiếp đãi rất nhiều ông chủ.
“Tôi nghe người môi giới kia nói là, vị mỹ nữ này muốn thuê mấy tầng này rồi à?”
Tổng giám đốc Nhậm thành thạo thò tay vào túi, móc ra một bao thuốc lá, lại đẩy mấy điếu lên rồi đưa qua.
“Môi giới?”
Ba người đều hơi giật mình.
Môi giới ở đâu ra vậy?
“Đúng thế! Không phải cậu ta mang vị mỹ nữ này đến sao? Nói đến cũng rất trùng hợp, cậu ta trước kia làm việc trong công ty của tôi, sau này lại đi ăn máng khác ở Võng Dật, không ngờ bây giờ cậu ta lại phải đi làm còmôi giới.”
Tổng giám đốc Nhậm cười nói.
Ba người lại càng khó hiểu và nghi ngờ hơn.
“Chính là cậu ta!”
Tổng giám đốc Nhậm hơi giật mình, liền xoay người chỉ về phía bóng người ở bên cửa sổ.
Ba người nhấc mắt nhìn qua thì lập tức ngẩn ngơ, sau đó sắc mặt cả ba đều trở nên cổ quái.
“Vị ông chủ này, chắc là ông nhầm người rồi!”
Quan Tuyết hé miệng cười, nàng cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Chủ tịch Diệp giàu có như vậy mà còn bị coi là cò môi giới à?
Chuyện này cũng quá buồn cười rồi!
“Anh ấy là ông chủ của tôi! Không phải cò môi giới gì cả!”
Quan Tuyết cười xong thì nghiêm mặt lại, nói với vẻ trịnh trọng.
“Ông… ông chủ?”
Tổng giám đốc Nhậm nhất thời hơi sửng sốt một chút, biểu cảm cũng hơi ngốc trệ.
Diệp Mặc này lại lên làm ông chủ rồi?
Hơn nữa, lại còn có một nhân viên xinh đẹp như vậy, thậm chí còn có tiền để đến đây thuê phòng làm việc sao?
Điều này, làm sao có thể chứ!
Cậu ta chỉ là một lập trình viên nho nhỏ thôi mà, còn đi ăn máng khác chưa được hai năm nữa!
“Đúng vậy! Chắc là ông nhầm người rồi, vị Diệp tiên sinh này vừa mua cả Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ ngày hôm qua, cả hai tòa Song Tử Tháp đều thuộc về ngài ấy.” Quản lý La cũng nói theo, ông ta cũng cảm thấy khá buồn cười.
“Cái…cái gì?”
Tổng giám đốc Nhậm còn chưa kịp tỉnh táo lại từ trong rung động, thì lại bị chấn động thêm một lần nữa, tròng mắt của ông ta dường như sắp không chứa nổi hai con người nữa rồi.
Gương mặt tròn trịa của ông ta cũng bị chấn động quá mức mà vặn vẹo.
Nét mặt của ông ta thì như là gặp ma vậy!
Diệp Mặc này trở thành ông chủ đã là một chuyện rất khó tin rồi, lại còn mua cả Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ này nữa thì càng hoang đường hơn!
Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ này ít nhất cũng phải hơn 10 tỷ NDT!
Diệp Mặc này đào đâu ra nhiều tiền như vậy!
Cậu ta cũng không phải phú nhị đại cực kỳ giàu có, mà chỉ là một người bình thường thôi mà!
Lý Bân và một người khác ở một bên cũng nghe được, tất cả đều ngây người tại chỗ, mặt mũi thì hiện lên vẻ ngây ngốc.
Đúng lúc này, bên phía hành lang lại có âm thanh truyền đến.
Hai bóng người đi ra.
Một người trong đó chính là Triệu Hải Giang.
“Tổng giám đốc Nhậm!”
Triệu Hải Giang nhìn thấy ông chủ của mình thì mỉm cười rồi hô lên một tiếng.
Nhưng sau đó, Triệu Hải Giang liền cảm thấy có gì đó là lạ, Tổng giám đốc Nhậm có chút cổ quái, hai mắt nhìn chằm chằm về một phía, biếu cảm trên mặt thì hoàn toàn ngốc trệ.
Ngay sau đó, Triệu Hải Giang cũng nhìn về phía đó.
Một giây sau, Triệu Hải Giang cũng ngẩn người ra, có chút không dám tin vào mắt mình.
Bỗng nhiên, toàn thân Triệu Hải Giang run lên một cái, hai mắt cũng đỏ bừng cả lên.
Triệu Hải Giang bước nhanh đến, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Triệu Hải Giang quỳ xuống trước mắt mặt thanh niên đang đứng bên cạnh cửa sổ, sau đó lại dập đầu mấy cái.
Chốc lát, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Quan Tuyết cũng há hốc miệng đỏ, trên mặt trần đầy kinh ngạc, và mờ mịt.
Đây là, chuyện gì thế này?
Chủ tịch Diệp vừa bị nhận lầm thành cò môi giới, bây giờ lại có người quỳ xuống dập đầu với anh ta, chuyện này thực sự quá kỳ lạ!
Tổng giám đốc Nhậm và cả Lý Bân đều trợn trừng mắt lên, nội tâm lại càng mờ mịt hơn.
Chuyện này, lại là chuyện gì đây?
Tổng giám đốc Nhậm cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều quá hoang đường, còn hoang đường hơn cả nằm mơ nữa!
Một nhân viên nhỏ của mình lại trở thành một tỷ phú có tài sản hơn 10 tỷ, quản lý cao tầng của công ty mình nhìn thấy cậu ta thì lại trực tiếp quỳ xuống dập đầu!
Điều này, chẳng phải là cực kỳ hoang đường sao!