“Ấy! Anh làm gì thế! Không cần phải vậy đâu!”
Diệp Mặc hoảng sợ, vội vàng vươn tay ra đỡ Triệu Hải Giang dậy.
Đối với Diệp Mặc mà nói thì những chuyện đó chỉ là tiện tay mà thôi, hắn không dám nhận đại lễ như vậy.
Triệu Hải Giang đứng lên, thần sắc vẫn cực kỳ kích động.
“Nên mà nên mà, nếu như không có ngài thì con trai của tôi đã… là ngài đã cứu mạng con trai tôi! Tôi đã đến bệnh viện nhiều lần đế trả lại số tiền đóm tuy rằng không nhiều nhưng có thể trả dần dần.”
Triệu Hải Giang nói, hai mắt vẫn đỏ bừng, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Khi đó, nhà mình đã đến bước đường cùng, không còn khả năng duy trì nữa rồi, mắt thấy chỉ có thể từ bỏ trị liệu, nhưng chính vị này đã miễn phí tiền thuốc men cho gia đình mình, lại còn sắp xếp chuyên gia tốt nhất làm phẫu thuật cho con trai mình, nhờ vậy mà con trai mình với bình phục.
“Lão Triệu, người ân nhân mà anh nói chính là cậu ta á?”
Lý Bân nghe thấy thế thì hơi giật mình, sau đó thì kêu lên đầy sợ hãi.
Lúc trước, con trai của Lão Triệu nằm viện, thì Lão Triệu cũng đã vay tiền của không ít người trong công ty,, nhưng nghe nói là vẫn thiếu rất nhiều.
Sau này thì lại không biết vì sao chuyện này đã được giải quyết, con trai của Lão Triệu cũng đã bình phục, nghe Lão Triệu nói là có một quý nhân đã thanh toán tiền thuốc men cho con trai anh ta, người đó chính là ân nhân của của nhà anh ta.
Lý Bân còn tưởng rằng Lão Triệu gặp được một người giàu có tốt bụng nào đó, nào ngờ lại chính là đồng nghiệp cũ Diệp Mặc của mình!
“Đúng thế!”
Triệu Hải Giang quay người lại gật đầu.
Lý Bân lại ngẩn ngơ.
Trong nháy mắt, Lý Bân hiểu được rất nhiều chuyện.
Diệp Mặc này, căn bản không phải là người bình thường gì cả, mà chính là một phú nhị đại, bằng không thì sao có thể giúp Lão Triệu trả số tiền thuốc men có giá trên trời, lại còn mua cả tòa Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ này chứ.
Khuôn mặt của Lý Bân lập tức đỏ lên như mông khỉ vì xấu hổ.
Thế mà vừa rồi mình còn chế giễu Diệp Mặc bị Võng Dật đuổi, lăn lộn không nổi mà phải đi làm cò môi giới, nào ngờ người ta lại là một phú nhị đại siêu cấp giàu có, đi làm chỉ là để thể nghiệm cuộc sống mà thôi.
Tổng giám đốc Nhậm cũng ngây người rất lâu, khuôn mặt cũng đã đỏ lên.
Ông ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ, lúc trước Triệu Hải Giang cũng tìm ông ta vay tiền để cứu con trai, nhưng ông ta không đồng ý, không cho vay một đồng nào.
“Anh không cần phải trả lại tiền đâu, tôi cũng không thiếu chút tiền đó mà!”
Diệp Mặc mỉm cười nói: “Số tiền này anh giữ lại mua chút đồ dinh dưỡng cho con trai mình đi!”
Diệp Mặc nói xong thì vươn tay ra vỗ vỗ bả vai của Triệu Hải Giang, sau đó thì mỉm cười cất bước đi về phía trước.
“Bàn bạc thế nào rồi?”
Diệp Mặc cũng không thèm liếc nhìn Tổng giám đốc Nhậm, mà trực tiếp đi về phía Quan Tuyết, rồi hỏi.
“Chủ tịch Diệp, đã bàn xong rồi! Chẳng qua là, tôi sợ ba tầng không đủ, mà phải bốn tầng mới được.” Quan Tuyết đè nghi ngờ trong lòng xuống, nghiêm mặt nói.
“Được! Quản lý La, vậy quyết định như thế nhé!”
Diệp Mặc gật đầu, rồi quay sang nhìn về phía quản lý La.
“Vâng, Diệp tiên sinh!”
Quản lý La khom người nói.
“Vậy tôi đi đây! Sau này hai người tự bàn bạc là được.” Diệp Mặc mỉm cười nói, rồi quay người đi về phía thang máy.
Quan Tuyết cũng quay người, đi sát phía sau.
“Đi đi, chúng ta cũng đi thôi!”
Mặt mũi Tổng giám đốc Nhậm tràn đầy xấu hổ.
Khi thấy người đã đi xa, thì ông ta vẫy vẫy tay, rồi đi về phía thang bộ.
“Tòa nhà này là của Diệp Mặc á? Cậu ta vừa mua?”
“Lúc trước tôi không nói là vì tôi cảm thấy cậu ấy không muốn để lộ ra, cái bệnh viện Nhân Hoa mà con trai tôi nằm cũng là của cậu ấy đấy, toàn bộ tập đoàn cũng đều là của cậu ấy luôn.”
Tổng giám đốc Nhậm vừa đi xuống dưới, vừa nghe âm thanh ở phía sau truyền đến, nội tâm lại càng chấn động hơn, cảm thấy rất khó tin.
Diệp Mặc này có một tập đoàn lớn, lại còn ném 10 tỷ ra mua cả Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ này, đến cùng thì Diệp Mặc này giàu có đến mức nào chứ?
Tổng giám đốc Nhậm cau mày, cảm thấy rất khó chịu.
Một nhân viên quèn mà mình xem thường, lại giàu có hơn mình gấp trăm lần, thì làm sao mà có thể dễ chịu cho được.
“Tổng giám đốc Nhậm, xem xong rồi à?”
Cò môi giới mang bọn họ tới đây nhìn thấy họ đi xuống thì nhiệt tình hỏi.
“Xem cái rắm! Không xem nữa!”
Tổng giám đốc Nhậm vung tay lên, giật dữ hét lên.
Ông ta đi thang bộ xuống mấy tầng, rồi mới đi về phía thang máy, sau đó hậm hực mang người rời đi.
“Thì ra còn có chuyện như vậy!”
Quay lại xe, Diệp Mặc kể đơn giản chuyện của Triệu Hải Giang cho Quan Tuyết nghe một lần.
Gương mặt của Quan Tuyết hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thì ra tập đoàn y tế Nhân Hoa cũng là của Chủ tịch Diệp.
Thì ra Chủ tịch Diệp lại có tấm lòng nhân hậu như vậy!
“Tôi không ngờ Chủ tịch Diệp ngài lại lờ người tốt như vậy đấy!”
Quan Tuyết hé miệng cười xinh đẹp nói.
“Lẽ nào trong lòng cô tôi là người xấu à?”
Diệp Mặc hơi giật mình.
“Không phải… tôi không có ý đó!”
Quan Tuyết vội vàng phủ nhận, trong lòng thì cảm thấy hơi xấu hổ.
Diệp Mặc cũng không để ý lắm, khởi động xe rồi lái về phòng làm việc.