Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 337 - Chương 337: Tham Gia Hội Nghị Thường Niên (2)

Chương 337: Tham gia hội nghị thường niên (2) Chương 337: Tham gia hội nghị thường niên (2)

Khi về đến phòng làm việc, Quan Tuyết lái xe của mình trở về Công ty truyền thông Thời Đại.

Diệp Mặc tiếp tục làm việc, sau khi biên tập xong video thì hắn lại mở Live stream.

Diệp Mặc Live stream đến bảy giờ thì kết thúc, sau đó về nhà nấu cơm.

“Mẹ em nói là ngày mai sẽ sang đây thăm hai đứa bé.”

Diệp Mặc vừa vào nhà, thì Tô Ngọc Tình đi qua giúp hắn cởi áo khoác ra, rồi treo lên.

“Ừm! Mấy giờ mẹ đến?” Diệp Mặc cười nói.

“Chắc tầm 9 10 giờ gì đó, ăn cơm trưa xong thì sẽ về luôn.” Tô Ngọc Tình cười nói.

“Ừm được! Thế thì sáng mai anh sẽ mua thêm chút thức ăn!”

Diệp Mặc cười nói, sau đó đi rửa tay rồi bắt đầu làm cơm.

“Diệp Mặc, bọn tôi đã đặt vé máy bay ngày kia rồi, Ngọc Tình phải tham gia diễn tập dạ hội cuối năm, cho nên phải bay qua sớm!” Trong phòng khách, Dương Mạn Ny đang ôm hai đứa bé xem tivi.

“Tôi biết rồi!” Diệp Mặc trả lời một câu.

Ngọc Tình cũng đề cập đến chuyện này rồi.

“À đúng rồi, mai anh cho chút việc cần xử lý, cho nên tối sẽ không về nấu cơm.” Diệp Mặc đang rửa rau, thì nhớ tới một việc, nên nói ra.

“Chuyện gì thế?”

Tô Ngọc Tình đi đến phòng khách ôm hai đứa bé, rồi tò mò hỏi.

“Tik Tok tổ chức một hội nghị thường niên, bọn họ đã liên hệ anh rất nhiều lần rồi, lần trước anh đã không đi cái lễ trao giải gì gì đó rồi, lần này không tiện từ chối lắm, cho nên anh định đi qua đó xem một chút.” Diệp Mặc nói.

“Ừm! Đúng là nên đi một chút!”

Tô Ngọc Tình gật đầu.

Dù sao Diệp Mặc cũng đang lăn lộn ở Tik Tok, người ta mời nhiều như vậy rồi cũng nên tham gia một chút.

“Thế anh định mặc cái gì?”

Tô Ngọc Tình hơi cau mày lại hỏi.

Nếu như là hội nghị thường niên thì phải ăn mặc chính thức một chút.

“Thì mặc bộ này thôi!” Diệp Mặc nói.

“Không được, anh mặc bộ này lâu rồi, cũng hơi cũ rồi, hôm trước em đã mua cho anh không ít quần áo cơ mà, lát nữa em sẽ chọn cho anh một bộ, anh phải ăn mặc đẹp trai một chút mới được.”

Tô Ngọc Tình đi qua nhìn Diệp Mặc từ trên xuống dưới một lần, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng lại lóe lên một tia sáng rực rỡ.

Nàng cứ ôm hai đứa bé đứng ở một bên nhìn Diệp Mặc bận rộn.

Tuy rằng khói dầu hơi dính, nhưng nàng cảm thấy bầu không khí này cực kỳ ấm áp.

“Ai nha! Các con đói bụng rồi, em đi cho bọn chúng ăn trước đã!”

Tô Ngọc Tình đứng một lát, bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống rồi đỏ mặt nói.

Hai đứa nhóc này lại bắt đầu lay lay bộ ngực của nàng.

Nàng liền đi qua phòng khách, cởi áo ra, rồi cho hai đứa bé bú.

“Ngọc Tình, em nói là còn hơi đau cơ mà! Hai đứa nhóc này hạ miệng không biết nặng nhẹ đâu!”

“Không sau đâu! Đằng nào cũng không thể lại vắt ra, quá lãng phí!”

Nàng cùng trò chuyện với Dương Mạn Ny.

Cơm nước xong xuôi, hai người đi lên tầng trên, nàng liền kéo Diệp Mặc qua thử vài bộ quần áo, cuối cùng cũng chọn được một bộ.

Hai người dỗ hai đứa bé đi ngủ, sau đó lại abc xyz cho đến một giờ sáng mới đi ngủ.

......

Buổi sáng, ánh nắng chiếu vào phòng qua ô cửa sổ.

Người ngọc trên giường thì vẫn đang ngủ say.

Gương mặt của nàng xinh đẹp như tiên trên trời.

Chiếc chăn mỏng manh không thể che được hết nhưng đường cong uyển chuyển và nỏng bỏng của nàng, nửa bên lưng đẹp đã bại lộ dưới ánh mặt trời, nó đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhìn trông cực kỳ chói mắt.

Vòng eo nhỏ nhắn chỉ bằng nắm tay, thân hình yêu kiều như rắn nước.

Đường cong từ eo xuống mông thì đẹp đến mức ngây người.

Đôi chân thon dài xinh đẹp cũng đã lộ ra ngoài, da thịt thì trẵng nõn như bạch ngọc mỡ đông.

Dường như nàng vừa mơ thấy cái gì đó, nên hơi cau mày rồi trở mình một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ say sưa.

Một lát sau, ánh mắt trời chiếu lên trên mặt nàng.

Nàng hơi cau mày, ưm lên một tiếng rồi tỉnh lại.

Đôi mắt xinh đẹp và rực rỡ mở ra.

“Mấy giờ rồi!”

Tô Ngọc Tình thì thào một câu.

Sau đó, nàng vươn tay ra sờ soạng, rồi cầm điện thoại di dộng lên lên, đã hơn chín giờ sáng rồi.

“Muộn thế này rồi cơ à!”

Tô Ngọc Tình lầm bầm một câu, rồi chống tay ngồi dậy.

Lại đưa tay ra buộc tóc lên.

Nàng cảm thấy hơi mệt mỏi, chắc là do tối hôm qua giày vò quá muộn.

Vừa nghĩ đến chuyện tối hôm qua, thì gò má của nàng đỏ lên, cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“Ai nha!”

Nàng ra sức lắc đầu, cố gắng vứt những hình ảnh khiến người ta ngượng ngùng này ra khỏi đầu óc.

Nàng vén chăn lên rồi xoay người xuống giường, hai bàn chân ngọc nhẹ nhàng giẫm lên sàn nhà.

Cộc cộc cộc!

Nàng giẫm nhẹ lên sàn nhà, bước về phía cửa sổ, xoạt một tiếng, màn cửa được kéo hết ra, ánh nắng lập tức tràn ngập cả căn phòng.

“Thời tiết đẹp thật!”

Tô Ngọc Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó liền nở nụ cười xinh đẹp, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Sau đó, nàng quay ngoài đi về phía phòng tắm, rửa mặt một phen, rồi khoác một cái áo ngủ lên, đi xuống nhà.

“Ừm! Thơm quá!”

Tô Ngọc Tình còn chưa đến nhà bếp thì đã có thể ngửi thấy mùi thơm mê người của đồ ăn rồi.

“Anh là bắt đầu làm cơm rồi à?”

Nàng đi vào nhà bếp, nhìn thấy có mấy món ăn đã hoàn thành.

“Anh vất vả rồi! Có mệt hay không a!”

Tô Ngọc Tình bước lên vài bước, rồi vươn tay ra ôm lấy Diệp Mặc từ phía sau, nàng cảm thấy hơi đau lòng.

Rõ ràng tối hôm qua phải mệt mỏi như vậy, mà sáng sớm hôm nay lại phải bận rộn lâu như vậy nữa.

Bình Luận (0)
Comment