“Mệt gì chứ!” Diệp Mặc bật cười: “Em đói à, ăn trước một ít thôi nhé, nếu em ăn nhiều thì trưa này sẽ không ăn được nữa đâu.”
“Được rồi!”
Nàng cười duyên một cái, rồi buông tay ra, lại nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Diệp Mặc một cái, lúc này mới đi qua một bên cầm bát đũa, bắt đầu ăn sáng.
“Cuối cùng em cũng dậy rồi!”
Dương Mạn Ny ôm hai đứa bé đi vào, trên mặt xuất hiện nụ cười ranh mãnh.
“Tối hôm qua em ngủ hơi muộn!”
Tô Ngọc Tình hơi đỏ mặt, miệng vừa nhai thịt vừa hàm hồ nói.
“Còn không thèm thay quần áo này!”
Dương Mạn Ny quan sát một phen rồi cười nói.
“Lát nữa em thay, em ăn sáng trước đã.” Tô Ngọc Tình lại cắm đầu vào ăn, ăn đến mức mồm miệng bóng nhẫy, cuối cùng mới lai miệng rồi chạy lên tầng trên.
Nửa tiếng sau, Tô Ngọc Tình mới đi xuống, nàng đã thay một bộ quần áo bình thường màu đen, tóc cũng được cuốn lên, còn trang điểm nhẹ một chút.
Tô Ngọc Tình ngồi xuống chơi với hai đứa bé một lát, thì bên ngoài có tiếng còi xe hơi truyền vào.
“Cha mẹ đến rồi!”
Tô Ngọc Tình vội vàng đứng dậy.
“Cha, mẹ!”
Chiếc xe lái vào trong, sau khi đỗ xong thì một đôi vợ chồng trung niên bước xuống.
Cha Tô vừa bước xuống thì đã nhìn thấy con gái mình, lập tức cười ha ha.
Ông nhìn sắc mặt của con gái mình thì biết thời gian này trôi qua không tồi.
Cha Tô mở cốp sau, rồi xách mấy túi quà ra, sau đó đi vào trong nhà.
“Làm nhiều món thế cơ à!”
Vừa vào cửa, Cha Tô ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, nên đặt túi trong tay xuống, rồi đi về phía nhà bếp.
“Cha!”
Diệp Mặc nhìn thấy Cha Tô thì chào một tiếng.
“Làm những món gì đấy!”
Cha Tô mỉm cười, tiến lại gần để xem.
Ban đầu ông còn định đến sớm để giúp đỡ một chút, nhưng giờ xem ra, thì đã không còn chuyện của mình nữa rồi, cho nên ông liền xoay người trở về phòng khách.
“Tiểu Mặc nói cho con biết chuyện khách sạn kia rồi đúng không!”
Mẹ Tô lôi kéo con gái mình ngồi xuống một góc phòng khách, sau đó nhỏ giọng trò chuyện.
“Vâng! Anh ấy nói rồi, anh ấy còn tặng con một nửa cổ quyền nữa!” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Thật á?”
Mẹ Tô nghe thấy thế thì hơi giật mình, có chút không dám tin tưởng.
Nghe nói khách sạn đó có giá trị rất cao, phải vài trăm triệu lận! Vậy thì một nửa cổ quyền cũng phải 200 – 300 triệu rồi còn gì!
Nhiều tiền như vậy mà nói cho thì cho à?
“Đúng vậy!” Tô Ngọc Tình nói: “Hôm con vừa trở về thì anh ấy đã tặng con rồi.”
Mẹ Tô ngồi tại chỗ sửng sốt nửa ngày.
Bà đã bị rung động rồi.
Đây không phải là vài triệu đâu, đây chính là vài trăm triệu đấy!
“Tốt! Rất tốt!”
Khi bà lấy lại tinh thần thì cười to, rồi nói vài câu tốt liền, sau đó ngẩng đầu nhìn qua về phía nhà bếp, trong lòng bà thì cảm thấy rất vui mừng.
Trước kia Ngọc Tình hay nói, Tiểu Mặc đối xử với con bé rất tốt, hiện tại xem ra, cũng không phải tốt bình thường.
“Mẹ nghe Trạch Phong nói, Tiểu Mặc làm cái này rất mạo hiểm, con phải khuyên nó kiềm chế một chút, đừng mạo hiểm quá.” Mẹ Tô nghĩ đến thứ gì đó nên lại nhắc nhỏ.
“Con biết rồi!” Tô Ngọc Tình mỉm cười.
Hai mẹ con tiếp tục hàn huyên.
Cha Tô thì ở bên cạnh chơi với hai đứa bé.
Khi đồ ăn được mang lên, thì mọi người cùng xuống, rồi bắt đầu ăn, bầu không khí rất vui vẻ náo nhiệt.
Lần này, Cha Tô cũng không có uống rượu.
Cơm nước xong xuôi, lại chơi đến hơn một giờ, hai người họ mới lên xe rời đi.
“Cái gì? Tiểu Mặc tặng cho Ngọc Tình nửa cổ quyền á?”
Khi đi được một đoạn, thì Mẹ Tô mới nói chuyện này ra.
Cha Tô nhất thời líu lưỡi.
“Đúng thế! Tiểu Mặc soạn một bản hiệp nghị tặng cổ quyền, rồi đưa cho Ngọc Tình ký.” Mẹ Tô cười nói: “Tôi cũng không ngờ đứa nhỏ Tiểu Mặc này lại hào phóng như vậy đấy, tôi còn nghe Ngọc Tình nói là, giá trị của số cổ quyền này phải hơn 300 triệu.”
Cha Tô nghe xong thì há hốc miệng, nảy ngày vẫn không ngậm lại được.
Chắc Ngọc Tình phải kiếm một hai năm mới kiếm được số tiền này, còn Trạch Phong thì không biết là kiếm bao nhiêu năm mới kiếm được.
“Tôi nói rồi mà, đứa nhỏ Tiểu Mặc này rất tốt! Từ lần đầu tiên gặp mặt thì tôi đã thích nó rồi!”
Sau khi lấy lại tinh thần thì Cha Tô cười nói.
Lần đầu tiên gặp mặt thì ông đã cảm thấy chàng trai trẻ nhiệt tình này rất không tồi rồi.
“Đúng thế! Đúng là không tồi!” Mẹ Tô mỉm cười.
Bà càng ngày càng hài lòng với người con rể này.
“Hay là, để hai đứa nó nhanh chóng đăng ký kết hôn đi!” Đi thêm một đoạn nữa thì Mẹ Tô bỗng nhiên nói.
“Tôi thấy cũng được đấy!” Cha Tô gật đầu.
Hai người cũng đã ở chung, lại có hai đứa con rồi, cũng chẳng khác gì kết hôn cả, bây giờ đăng ký kết hôn cũng có thêm một cái bảo hộ.
Bằng không, sau này có chuyện gì xảy ra, thì chẳng phải sẽ mất người con rể tốt như vậy sao!
Hai người vừa trò chuyện chuyện đăng ký kết hôn, vừa lái đi xa.