“Tôi không ngờ Tổng giám đốc Lạc lại tự mình đến đấy, lát nữa chúng ta uống một chút nhé! Nếu như là uống rượu thì tôi sẽ phụng bồi vài chén, còn nếu không uống rượu thì tôi cũng không miễn cưỡng!” Chủ tịch Ngô cười dài nói.
“Uống vài chén thì không có vấn đề!”
Lạc Băng Nhan túm váy, rồi ưu nhã ngồi xuống, sau đó mim cười nói.
Tửu lượng của nàng cũng không tệ lắm, trời sinh ra đã vậy!
Bình thường nàng uống rượu xã giao, cũng sẽ không bị say.
“Được được được! Vậy thì lát nữa chúng ta phải uống vài chén mới được!” Chủ tịch Ngô lại cười dài nói.
“Được!”
Lạc Băng Nhan lên tiếng, cũng chào hỏi mọi người trên bàn, sau đó lại ngước mắt lên nhìn về một bàn cách đó không xa.
“Lát nữa đi qua vậy!”
Lạc Băng Nhan thì thào một câu, rồi mỉm cười, thu hồi ánh mắt.
“Băng Nhan!”
Khi Lạc Băng Nhan lấy điện thoại di động ra để xem một ít tin tức, thì có người gọi tên của nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người thanh niên khá đẹp trai khoảng 27 28 tuổi, thân hình cao lớn đang bước nhanh qua.
Lạc Băng Nhan khẽ giật mình, rồi lại cau mày lại.
Người này tên là Lý Hạo, là công tử của tập đoàn Hoàng Lực, cũng là một Tổng giám đốc tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc giống như nàng.
Chẳng qua là, tập đoàn Hoàng Lực và tập đoàn Cự Phong không có nghiệp vụ hay hợp tác gì.
“Lý tiên sinh!”
Lạc Băng Nhan cười nhạt một tiếng, sắc mặt vẫn lạnh lùng như một tòa núi băng.
Lý Hạo hơi ngẩn ra, nhưng cũng không thèm để ý, mà lộ ra vẻ mặt tươi cười bước qua: “Băng Nhan, không ngờ em lại đích thân đến đây! Tôi không ngờ lại được gặp em ở đây đấy, thật là trùng hợp!”
“Đúng là trùng hợp!”
Lạc Băng Nhan thản nhiên lên tiếng, rồi quét mắt nhìn Lý Hạo một cái, trong mắt không có chút gợn sóng nào.
Nàng vẫn luôn không có hứng thú với mấy công tử ca này.
“Tổng giám đốc Lý!”
Những người khác ở trên bàn nhìn thấy Lý Hạo thì đều nhiệt tình chào hỏi.
“Mọi người không cần khách khí!”
Lý Hạo mỉm cười, đi đến vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Thỉnh thoảng Lý Hạo lại giương mắt lên nhìn người ngọc ở cách đó không xa, muốn tìm một chuyện để nói, nhưng đối phương thì lại cắm mặt vào điện thoại di động, chứ chẳng thèm để ý đến mình, nên Lý Hạo đành phải bỏ cuộc, quay sang nói chuyện với những người khác.
Khoảng mười phút đồng hồ sau, thì bữa tiệc bắt đầu.
Các nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.
“Tổng giám đốc Lạc, uống một chút không?” Chủ tịch Ngô đứng dậy, chỉ chỉ mấy chai rượu trên bàn rồi cười nói.
“Uống rượu vang đi!” Lạc Băng Nhan cười nói.
Nàng không thích uống rượu trắng lắm, bình thường đều uống rượu vang đỏ.
“Được được được!”
Chủ tịch Ngô mở một chai rượu rồi đưa qua.
“Tổng giám đốc Lạc, tôi mời cô một ly!”
Chủ tịch Ngô lại mở một chai nữa, rồi rót rượu, sau đó cầm ly lên ra hiệu với Lạc Băng Nhan: “Không cần uống cạn, tùy ý là được!”
Lạc Băng Nhan mỉm cười, cầm ly rượu lên rồi nhấp một ngụm nhỏ.
“Tổng giám đốc Lý! Chúng ta cũng uống một ly!”
Chủ tịch Ngô lại quay sang Lý Hạo, nâng ly lên rồi nói.
Lạc Băng Nhan đặt ly rượu xuống, ngước mắt lên nhìn về phương hường bên kia.
“Anh ta còn rất được hoan nghênh nhỉ!”
Bữa tiệc vừa bắt đầu không bao lâu, mà đã có người mời Diệp tiên sinh uống rượu rồi, lại còn là nữ nữa, ăn mặc có chút yêu diễm đấy! Xem ra, dáng người cũng rất nóng bỏng đấy! Hình như đám đàn ông đều yêu thích loại hình này thì phải!
Lạc Băng Nhan lẩm bẩm một câu, môi đỏ khẽ nhếch lên.
Sau đó, nàng liền cầm ly rượu, rồi đứng lên.
“Tôi đi qua bên kia mời rượu!”
Lạc Băng Nhan mỉm cười, rồi xoay người chậm rãi bước đi.
Người trên bàn đều hơi giật mình.
Nơi này còn có người có mặt mũi lớn đến mức phải để đích thân Tổng giám đốc Lạc đi qua mời rượu sao?
Ngay sau đó, bọn họ đều nhìn sang.
Khi họ thấy rõ phương hướng của Tổng giám đốc Lạc thì lại càng nghi ngờ hơn, mấy bàn đó đều là bàn của đám idol ở trên mạng mà, chẳng lẽ Tổng giám đốc Lạc lại đi mời rượu một idol ở trên mạng sao?
Idol trên mạng nào mà có mặt mũi lớn như vậy?”
Khi họ nhìn thấy Lạc Băng Nhan dừng lại, lại nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn về phía trước thì họ lại hơi giật mình.
Thật đúng là idol trên mạng này!
Lại còn là nam nữa, cái bàn đó đều là những thanh niên có dáng vẻ khá đẹp trai.
Không ít người lập tức cười.
Tổng giám đốc Lạc có gia thế hiển hách và thân phận tôn quý, nhưng dù sao vẫn là một cô gái trẻ tuổi, nên thưởng thức một ít thanh niên idol đẹp trai cũng là chuyện bình thường.
“Dáng vẻ đẹp trai cũng có chỗ tốt nhỉ!”
Còn có người cười nói, trong giọng nói còn có vài phần bỡn cợt.
Sắc mặt Lý Hạo cứng đờ, sau đó liền trầm xuống, anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Lý Hạo tự nhận mình rất đẹp trai, nhưng mà Băng Nhan chưa bao giờ để ý đến mình, trái lại Băng Nhan lại yêu thích mấy idol nhỏ ở trên mạng này, việc này khiến cho Lý Hạo cảm thấy rất khó chịu.
“Diệp tiên sinh!”
Lạc Băng Nhan tới gần thì dừng lại, rồi hô lên một tiếng với bóng lưng ở trước mặt.
Diệp Mặc vừa cạn một ly rượu, đặt ly xuống bàn, Đường Bảo Nhi ở trước mặt hắn cũng vừa ngửa cổ lên uống cạn một ly, khi nghe thấy âm thanh thì Đường Bảo Nhi lại nâng mắt lên nhìn, sau đó thì lập tức chấn động.
Người ngọc trước mắt này đẹp đến mức khiến cho người ta lóa mắt.
Một thân lễ phục dạ hội hoa lệ, phối hợp với châu báu sáng chói, khiến cho Lạc Băng Nhan cực kỳ lóa mắt.
Lạc Băng Nhan đứng đó, trên gương mặt xinh đẹp lãnh diễm như một tòa núi băng lại tràn ra một nụ cười rực rỡ và tươi sáng, đẹp đến mức làm cho người ta ngạt thở.
Chò dù Đường Bảo Nhi là phụ nữ mà cũng nhìn đến ngây người.
Chỉ sợ người như vậy mới xứng với Diệp tiên sinh thôi!
Đường Bảo Nhi âm thầm nói.
Đường Bảo Nhi vẫn luôn tự hiểu lấy mình, nên không có vọng tưởng gì.
“Diệp tiên sinh, vậy tôi về bàn đây!”
Đường Bảo Nhi mỉm cười với Diệp tiên sinh, sau đó thì quay người đi trở về.
“Lạc tiểu thư!”
Diệp Mặc đưa mắt nhìn Đường Bảo Nhi rời đi, rồi mới quay lưng lại nhìn sang Lạc Băng Nhan: “Tại sao cô cũng ở chỗ này!”
Diệp Mặc hơi kinh ngạc.
“Bởi vì anh có mặt ở đây!”
Lạc Băng Nhan hé miệng cười xinh đẹp nói.
Diệp Mặc hơi giật mình, rồi bật cười nói: “Vậy thì mặt mũi của tôi lớn thật đấy, còn có thể làm cho đường đường Tổng giám đốc tập đoàn Cự Phong cũng theo tới!”
“Tôi không nói đùa đâu nha!”
Lạc Băng Nhan cười nói, sau đó liền giơ ly rượu lên nói: “Diệp tiên sinh, tôi mời anh một ly!”
“Được!”
Diệp Mặc đứng dậy, rót đầy một ly, rồi cầm lên cụng một cái, sau đó thì uống một hơi cạn sạch.
Lạc Băng Nhan mỉm cười, cũng ngửa cổ lên, rồi uống một hơi hết sạch.
“Lạc tiểu thư thật sảng khoái!”
Diệp Mặc nhìn Lạc Băng Nhan một cái rồi cười nói.
“Chứ sao nữa! Không biết tửu lượng của Diệp tiên sinh thế nào, không bằng bồi tôi uống thêm vài ly đi!” Lạc Băng Nhan lung lay ly rượu trong tay, cười nói.
“Ngàn chén không say!”
Diệp Mặc mỉm cười, cầm chai rượu vang đỏ trên bàn lên, rồi rót đầy một ly.