“Diệp tiên sinh rất tự tin nhỉ!”
Lạc Băng Nhan khẽ nhướn mày, cười nói.
“Bình thường!”
Diệp Mặc mỉm cười, giơ chai rượu trong tay lên, ra hiệu với Lạc Băng Nhan một chút.
Lạc Băng Nhan vui vẻ tiến lên, rồi đưa ly qua.
Nàng cầm ly rượu trong tay, đôi tay trắng nõn và mềm mại, trơn nhẵn trông cực kỳ đẹp.
Bộ váy lễ phục của nàng là loại khoét cổ chữ V, tuy rằng cổ áo khá cao, nhưng không biết có phải do đường cong của nàng quá kinh người không, nên vẫn có thể nhìn thấy một khe sâu không thấy đáy, mảnh trắng lóa đẫy đà đó cực kỳ kinh người.
Xuống chút nữa thì chính là đường cong từ eo xuống mông chập chùng và khiêu gợi.
Đôi chân xinh đẹp thì đã bị che mất hơn nửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra độ dài kinh người của đôi chân.
Dưới chân là một đôi giày cao gót hoa lệ và lóa mắt, khiến dáng người của nàng lại càng nổi bật và thon dài hơn.
Có thể nói là dáng người cực kỳ nóng bỏng.
Nhưng mà khuôn mặt của nàng lại tràn đầy lãnh diễm như một tòa núi băng, hai loại nóng bỏng và lạnh lẽo kết hợp tạo thành một vẻ xinh đẹp khiến người ta hoa cả mắt.
Người trên bàn này đều nhìn đến ngây người.
Mấy bàn của các cô gái ở bên cạnh cũng có chút sợ hãi lẫn thán phục.
Các cô gái này đều có chút nhan sắc, không ít người còn đã từng sửa mặt, cũng coi như là mỹ nữ ở trong mắt người thường, nhưng ở trước mặt vị này thì tất cả đều ảm đạm phai mờ.
“Người ta là tổng giám đốc của tập đoàn Cự Phong đấy!”
Có người nhỏ giọng nói, trong mắt thì tràn đầy hâm mộ.
Sắc mặt của Diệp Mặc thì vẫn như thường, hắn rót cho Lạc Băng Nhan một ly, rồi cầm ly rượu của mình lên cụng với nàng một cái.
Sau đó, lại một hơi cạn sạch.
Lạc Băng Nhan cũng không chịu thua, ngửa cổ lên, uống một hơi cạn sạch, cực kỳ sảng khoái.
Sau khi uống xong, nàng còn liếm bờ môi đỏ mọng của mình, rồi mỉm cười nhìn Diệp Mặc.
Lạc Băng Nhan đang suy nghĩ, với tửu lượng của mình thì có 80% có thể cho vị này làm bò ra đất, coi như không bò ra đất thì cũng sẽ gục xuống bàn, đến lúc đó thì mình có thể thăm dò lai lịch của anh ta rồi.
Kế hoạch này quá hoàn mỹ!
Diệp Mặc cầm chai rượu lên, rót đầy hai ly, rồi lại cạn một ly.
“Tổng giám đốc Lạc sảng khoái thật đấy!”
Bàn rượu bên kia, một đám người vừa ăn vừa uống, vừa chăm chú nhìn về phía bên này, lực chú ý của bọn họ đều nằm trên người thanh niên vô cùng đẹp trai kia.
Tổng giám đốc Lạc tự mình đi qua mời rượu vị này.
Hơn nữa, lại còn uống vài ly liên tục, chứng tỏ hai người có quan hệ không tầm thường.
“Người thanh niên này đẹp trai quá nhở, đúng là không tầm thường!”
“Đúng thế! Còn đẹp trai hơn các ngôi sao thần tượng kia nữa!”
Có mấy người nhỏ giọng bàn luận, mặt mũi thì hiện lên vẻ châm chọc.
Lý Hạo nghe thấy thế thì sắc mặt lại trầm xuống.
Anh ta cắn chặt răng, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào người thanh niên ở cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ ghen tỵ mãnh liệt.
“Chỉ là một tên mặt trắng nhỏ hơi đẹp trai một chút mà thôi!”
Sau đó Lý Hạo lại hừ một tiếng, rồi cười nhạo nói.
Đám idol trên mạng này chỉ dựa vào khuôn mặt để lừa gạt các thiếu nữ vô tri ở trên internet, sau đó lại cày tiền của fan, không hiểu sao Băng Nhan lại yêu thích loại người này, thực sự là quá nông cạn!
Chủ tịch Ngô bên cạnh nghe thấy thế thì hơi cau mày.
Ông ta thu hồi ánh mắt, rồi quay sang nhìn vị tổng giám đốc Lý này một chút, sau đó thì hơi lắc đầu, trong mắt lại toát ra vài phần khinh miệt và giễu cợt.
Sau đó, thần sắc của Ngô Chí Cương lại mỉm cười như thường, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, rồi lại gắp một miếng thức ăn.
“Diệp tiên sinh, tạm thời dừng lại ở đây nhé, lát nữa tôi sẽ quay lại uống tiếp với anh!”
Hai người uống được bốn ly, Lạc Băng Nhan cũng cảm thấy đủ rồi.
Vừa mới bắt đầu không nên uống quá nhiều, lát nữa mình còn phải đi xã gião nữa!
“Cũng được!”
Diệp Mặc gật đầu, rồi đặt ly rượu xuống.
“Vậy tôi đi trước đây!”
Lạc Băng Nhan hé miệng cười một tiếng, rồi xoay người chậm rãi rời đi.
“Diệp tiên sinh!”
Diệp Mặc vừa ngồi xuống không bao lâu, thì lại có người từ bàn bên cạnh cầm ly rượu đi qua.
Diệp Mặc đành phải rót một ly, rồi uống cạn.
Sau đó, người đến mời rượu nối liền không dứt.
Ai đến Diệp Mặc cũng không từ chối, rót một ly rồi uống cạn.
“Tổng giám đốc Lạc, ánh mắt của ngài rất tốt đấy!”
Khi Lạc Băng Nhan trở về chỗ ngồi, thì có người bên cạnh đã mở miệng trêu chọc.
“Tôi chỉ đi mời rượu mà thôi, không có gì!”
Lạc Băng Nhan cười nói.
Nàng biết những người này đã hiểu lầm.
Mọi người ồ lên một tiếng, sau đó mỉm cười, hiển nhiên là không tin lời giải thích này.
“Băng Nhan, người đó là ai thế! Sao em lại yêu thích loại mặt trắng nhỏ như này! Loại người này có gì tốt, muốn gia thế không có gia thế, muốn nội hàm không có nội hàm, dù ánh mắt em có kém thì cũng phải tìm một người đàng hoàng chứ!”
Lý Hạo nói ra, giọng điệu có vẻ rất chua.
Lạc Băng Nhan nghe xong thì cay mày lại, ánh mắt đã lạnh lẽo hơn nhiều.