“Lý Hạo, tôi thích người nào thì cũng không liên quan đến anh!” Lạc Băng Nhan lạnh giọng quát lên: “Với lại, người ta cũng không phải là mặt trắng nhỏ, tài hoa của người ta mạnh hơn anh gấp ngàn lần, vạn lần! Anh còn không có tư cách xách giày cho người ta đâu!”
“Tài hoa? Ha ha! Chỉ bằng tên đó? Tôi đã thấy loại mặt trắng nhỏ này nhiều rồi, loại này có thể có tài hoa gì!”
Lý Hạo cười to nói: “Nhảy nhót, uốn éo, múa may trước ống kính cũng được gọi là tài hoa à?”
“Người ta không nhảy nhót, mà là ca hát, hiện giờ anh ta chính là Tiktoker số một thế giới, vậy có tài hoa hay không?” Lạc Băng Nhan lại dùng âm thanh lạnh lùng nói.
“Số một? Chỉ bằng tên đó?”
Lý Hạo hơi giật mình, sau đó lại muốn bật cười.
“Không sai! Anh ta chính là Vú Em kia! Chính là người hot nhất trên Tik Tok bây giờ!”
Lạc Băng Nhan nheo mắt lại nhìn Lý Hạo, rồi lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Lý Hạo lập tức cứng đờ, hai mắt cũng trợn tròn, hiện lên vẻ khó tin.
Tất nhiên anh ta cũng đã nghe danh của Vú Em này rồi!
Lý Hạo chỉ ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó thì mặt đỏ lên vì khó chịu.
Đúng là tên này có chút tài hoa, mình không thể cãi chày cãi cối được.
“Vậy thì cũng chỉ là một Streamer quèn mà thôi, có gì dặc biệt hơn người chứ!
Lý Hạo lại bĩu môi, có chút không cam lòng.
Lạc Băng Nhan há môi đỏ, định lên mở miệng phản bạc, nhưng đúng lúc này, nàng thấy Chủ tịch Ngô lại đặt ly rượu xuống, rồi cười thành tiếng.
“Tổng giám đốc Lý, chuyện này thì anh sai rồi!”
“Tôi sai rồi? Tôi sai ở đâu, lẽ nào tên đó không phải là Streamer hay idol ở trên mạng à!” Lý Hạo cười nhạo.
“Tổng giám đốc Lý, anh sai rồi!”
Chủ tịch Ngô cười tủm tỉm, gương mặt hiện lên vẻ thâm sau khó dò: “Sợ rằng anh không hiểu vị Diệp tiên sinh này lợi hại như thế nào rồi! Anh căn bản không thể tưởng tượng nổi tài hoa và thiên phú của anh ta đâu!”
“Thậm chí, anh cũng không thể nào tưởng tượng được thực lực và năng lực của anh ta đâu, đừng nói là Tổng giám đốc Lý anh, mà cộng thêm cả Tổng giám đốc Lạc, hai người cộng lại cũng kém xa anh ta, nếu như muốn so với anh ta, thì chỉ sợ phải cộng thêm người ở sau lưng hai vị đấy!”
Lý Hạo nghe thấy thế thì lập tức ngẩn ngơ.
Sau đó, anh ta cười phá lên, giống như vừa nghe được một câu chuyện rất buồn cười vậy.
Chủ tịch Ngô này, chắc là già rồi nên hồ đồ!
Thế mà lại thổi phồng một tên Streamer rách rưới như vậy, chẳng phải là chuyện cười thì là gì!
Những người khác ở trên bàn cũng hơi giật mình, sau đó thì bật cười ra tiếng.
Chủ tịch Ngô cũng quá hài hước rồi!
Chỉ là một tên Streamer nhỏ, lại còn trẻ tuổi như vậy thì lợi hại đến đâu chứ, sao có thể so được với người ở sau lưng Tổng giám đốc Lạc và Tổng giám đốc Lý cơ chứ!
Chỉ có một mình Lạc Băng Nhan không cười, nàng hơi cau mày lại, bình tĩnh nhìn về phía Chủ tịch Ngô.
Chủ tịch Ngô nói như vậy, lẽ nào ông ta biết lai lịch của Diệp tiên sinh à?
Tâm thần Lạc Băng Nhan khẽ động, trong mắt thì hiện lên vẻ mừng rỡ.
Ngô Chí Cương liếc mắt đảo qua đám người trên bàn, rồi khẽ lắc đầu.
Những người này căn bản không hiểu được sự lợi hại của Diệp tiên sinh!
“Chủ tịch Ngô, ông thử nói cho tôi nghe xem anh ta lợi hại đến đâu nào, và cả thực lực của anh ta là gì nào!”
Một lát sau, cuối cùng thì Lý Hạo cũng không cười nữa, mà nhìn về phía Chủ tịch Ngô, mặt mũi tràn đầy hài hước nói.
Ngô Chí Cương mỉm cười nói: “Tôi nói thực lực, thì tất nhiên là tiền rồi, Diệp tiên sinh. . . chính là một trong những khách hàng tôn quý nhất của tôi, anh ta có một khoản tiền tiết kiệm kếch xù ở trong ngân hàng của tôi!”
“Kếch xù? Ha ha! Kếch xù là bao nhiêu!”
Lý Hạo cười nhạo, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
Nghe nói tên này kiếm được rất nhiều tiền, cho dù Tik Tok ăn mất một nửa, thì chắc cũng có hơn 100 triệu sau thuế, có thể còn ít hơn.
Có điều, chút tiền này đối với mình, và cả tập đoàn Hoàng Lực của mình thì cũng chẳng phải là quá nhiều.
“Có được 100 triệu không?”
Lý Hạo cười hỏi.
Ngô Chí Cương liếc mắt nhìn Lý Hạo một chút, rồi cười như không cười nói: “Tổng giám đốc Lý, anh cảm thấy 100 triệu trong mắt tôi có nhiều không?”
Lý Hạo nghe xong thì hơi giật mình, sau đó liền cau mày lại.
Đúng vậy!
Vị này chính là chủ tịch của một ngân hàng, ngày nào cũng tiếp xúc và quản lý một số tiền rất lớn, trong mắt ông ta thì 100 triệu chẳng được coi là nhiều.
Thế nhưng mà, phải là bao nhiêu tiền mới có thể để vị Chủ tịch Ngô này nói là kếch xù đây?
“Chủ tịch Ngô, có phải một tỷ không?”
Lạc Băng Nhan mở miệng.
“Vẫn ít!”
Ngô Chí Cương cầm ly rượu vang lên, rồi xoay tròn cái lý.
“Một tỷ mà vẫn ít à!”
Lạc Băng Nhan giật mình, có chút líu lưỡi.
Thật ra thì các đại gia cũng không có quá nhiều tiền mặt, kể cả một số tập đoàn lớn cũng có thể không kiếm ra được 100 triệu tiền mặt, nên tiền tiết kiệm một tỷ cũng đã là rất kinh người rồi.
“Gấp mười số đó đi rồi đoán tiếp!”
Lạc Băng Nhan suy nghĩ một lát, đang định mở miệng thì liền nghe thấy câu nói của này Chủ tịch Ngô.
Toàn thân nàng bỗng nhiên chấn động như bị sét đánh.
Đôi mắt xinh đẹp lập tức mở to ra, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Gấp mười lần?
Đây chẳng phải là 10 tỷ sao?
Chuyện này, chắc là nói đùa rồi!
Ai lại có 10 tỷ tiền mặt gửi tiết kiếm mà không dùng đến chứ!
Chuyện này. . . quả thật là quá hoang đường!