“Ha ha! Diệp tiên sinh, đã lây không gặp nhỉ!”
“Chủ tịch Ngô!”
Diệp Mặc vừa cạn một ly, liền quay người lại xem, thì hơi kinh ngạc nói.
“Tôi không ngờ Diệp tiên sinh còn có thân phận như vậy đấy, lợi hại thật! Nào, tôi mời anh một ly! Tôi đã muốn uống vài ly với Diệp tiên sinh từ lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng được toại nguyện!” Ngô Chí Cương cười nói, rồi giơ ly rượu lên.
“Được!”
Diệp Mặc lên tiếng, lại rót cho mình một ly, rồi uống với Ngô Chí Cương.
“Diệp tiên sinh, chúng ta lại tiếp tục uống mấy ly nhé!”
Lạc Băng Nhan chậm rãi đi tới, giơ ly rượu trong tay lên ra hiệu.
“Được!”
Diệp Mặc đành phải rót đầy một lần nữa, sau vài ly rượu, hắn còn chưa kịp thở, thì lại có mấy người đi qua mời rượu, tất cả đều có vẻ hơi ân cần.
“Diệp tiên sinh, tôi vừa mới kể cho bọn họ nghe một chút về anh!”
Ngô Chí Cương thấy Diệp Mặc hơi khó hiểu và nghi ngờ, thì nhỏ giọng nói.
“Àh!” Diệp Mặc mỉm cười.
Diệp Mặc cũng chẳng quan tâm chuyện này lắm.
Dù sao hắn cũng không say, Diệp Mặc lại tiếp tục uống rượu với mọi người.
Đám người Phương Hiểu Kiệt ở một bên đều nhìn đến ngây người.
Từ khi khai tiệc đến giờ, thì liên tục có người đi qua mời rượu vị này, người đến mời rượu như cơn sóng liên miên không dứt, cũng không biết anh ta đã uống bao nhiêu rượu rồi mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi, cũng chẳng có chút dị thường nào!
Câu ngàn chén không say kia, đúng thật là không chém gió!
Hơn nữa, những người đến mời rượu đều có thân phận rất lợi hại, nào là tổng giám đốc, nào là chủ tịch. . . vừa nghe đã biết là thân phận bất phàm rồi.
Sau khi Phương Hiểu Kiệt kinh ngạc và chấn động xong, thì lại càng hâm mộ hơn.
Dần dần, Phương Hiểu Kiệt cũng bắt đầu sùng bái.
Chờ đám người mời rượu đi hết, Phương Hiểu Kiệt mới lấy hết can đảm, cầm ly rượu lên: “Diệp tiên sinh, tôi cũng mời anh một ly!”
Phương Hiểu Kiệt hơi khẩn trương, sợ vị này nhớ thù cũ, sẽ không uống ly rượu này.
“Được!”
Diệp Mặc nhìn Phương Hiểu Kiệt một cái, rồi mỉm cười, rót đầy một ly rồi giơ lên.
Phương Hiểu Kiệt lập tức thở phào một hơi, vội vàng ngửa cổ lên uống cạn sạch.
Những người còn lại ở trên bàn thấy thế cũng đứng lên mời rượu, thần sắc mọi người đều vô cùng nóng bỏng.
Bữa tiệc này kéo dài khá lâu, Diệp Mặc còn gặp không ít người của công ty Tik Tok, sau đó lại uống vài ly rượu, đến khi kết thúc, thì hắn cũng không nhớ rõ là mình đã uống bao nhiêu rượu, dù sao hắn cũng không say, thậm chí một chút men say cũng không có.
Cuối cùng, có người tiễn Diệp Mặc xuống cửa, còn gọi xe cho Diệp Mặc trở về Hồ Phỉ Thúy.
“Tổng giám đốc Lạc, sao rồi ạ?”
Lâm Khê lái xe đi đến cửa khách sạn, rồi nhìn về phía tổng giám đốc của mình.
Hình như Tổng giám đốc Lạc hơi say, gương mặt xinh đẹp cũng đỏ hồng, nhìn hoàn toàn khác với lúc bình thường, trong đôi mắt xinh đẹp có vài tia sáng lưu chuyển, lộ ra vài phần vũ mị hiếm thấy.
Đến đi bộ mà Tổng giám đốc Lạc cũng hơi lảo đảo.
Lạc Băng Nhan lên xe, rồi nằm nghiêng ra ghế, cười nói: “Có chút thu hoạch!”
“Thật à? Ngài đã thăm dò được lai lịch của anh ta rồi à?”
Lâm Khê hưng phấn nói.
“Không có lai lịch gì!”
Lạc Băng Nhan nhếch môi cười nói.
“Điều này. . . không thể nào!” Lâm Khê sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói.
Lạc Băng Nhan kể lại những gì Chủ tịch Ngô nói cho Lâm Khê nghe.
“Thế nào, có phải là rất lợi hại không?”
Lạc Băng Nhan nói xong thì lại cười hỏi.
Lâm Khê há hốc miệng, nửa ngày vẫn không khép lại được.
Lâm Khê đã bị chấn động triệt để.
Bíp bíp!
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng còi ở phía sau, thì Lâm Khê mới tỉnh táo lại, vội vàng lái xe đi ra ngoài.
Đến Phượng Minh Uyển, Lâm Khê đỡ tổng giám đốc của mình lên nhà.
Khi Lâm Khê rời đi, Lạc Băng Nhan lại nằm ở trên ghế sa lon rất lâu, lúc này nàng mới hơi tỉnh táo một chút, nhưng sắc mặt vẫn vũ mị như cũ.
“Anh ta không say chút nào!”
“Lần sau, nhất định phải cho anh ta say bò ra đất!”
Lạc Băng Nhan nghĩ đến chuyện này thì vẫn có chút không cam lòng, nàng cắn cắn bờ môi đỏ, rồi đứng dậy, vươn tay ngọc lên, cởi bộ váy dạ hội trên người xuống.
Xoạt!
Chiếc váy dạ hội rơi xuống đất, Lạc Băng Nhan cúi người nhặt lên, rồi nằm qua một bên.
Sau đó, Lạc Băng Nhan đi chân trần về phía phòng tắm.
……
Biệt thự số một Hồ Phỉ Thúy.
“Anh về rồi à!”
Diệp Mặc vừa vào cửa thì Tô Ngọc Tình đã tiến lên đón.
Tô Ngọc Tình vừa tắm rửa xong, trên người mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, phong thái bốc lửa ở bên trong như ẩn như hiện, khi nàng tới gần, thì một hương thơm ngào ngạt trộn lẫn với mùi thơm của dầu gội đầu xộc thẳng vào mũi Diệp Mặc.
“Ừm!”
Diệp Mặc đóng cửa lại, rồi mỉm cười nói.
“Người anh bẩn lắm, để anh đi tắm trước đã!”
Diệp Mặc thấy Tô Ngọc Tình định đi qua ôm mình thì vội vàng nói.
“Được rồi!”
Tô Ngọc Tình cười ôn nhu một tiếng.
“Anh uống bao nhiêu? Mà sao chả thấy say gì thế?”
Dương Mạn Ny ôm hai đứa bé đi từ trong phòng khách ra.
“Rất nhiều! Tôi cũng không nhớ rõ mình uống bao nhiêu nữa, hôm nay rất náo nhiệt!” Diệp Mặc cười nói.
“Có phải là có rất nhiều idol trên mạng không?”
Dương Mạn Ny cười nói.
“Đúng là rất nhiều.” Diệp Mặc gật đầu.