“Tuyết rơi nhiều thật!”
Diệp Mặc đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Tuyết càng ngày càng nhiều, mặt đất cũng đã tích một lớp tuyết.
Diệp Mặc đi vào thu dọn nhà bếp một chút, rồi lại đi ra ngoài, hắn nắm một nắm tuyết, rồi ném ra ngoài.
“Các con cũng muốn xem tuyết à?”
Khi Diệp Mặc quay vào nhà, thì nhìn thấy hai đứa bé đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay vung loạn lên, miệng thì hưng phấn kêu y a y a.
[Đinh! Hệ thống phát động nhiệm vụ: Đưa bọn nhỏ đi ngắm tuyết, đắp người tuyết, có thể nhận được một phần quà ngẫu nhiên.]
Âm thanh của hệ thống bỗng nhiên vang lên.
Diệp Mặc ngơ ngạc một chút, rồi bật cười thành tiếng.
Hóa ra hai đứa nhóc này muốn ngắm tuyết thật!
“Đi, cha mang hai đứa đi ngắm tuyết nào!”
Diệp Mặc đi chọn hai bộ quần áo dầy dặn, rồi mặc vào cho hai đứa bé, sau đó thì hắn lại hơi cải tiến xe đẩy một chút, nói là cải tiến nhưng thật ra chỉ là gắn một cái ô to lên trên mà thôi.
Như vậy thì bọn nhỏ có thể ngắm tuyết, lại không sợ bị bông tuyết rơi xuống người, lại còn có thể chắn gió.
Chuẩn bị xong, Diệp Mặc liền đẩy xe đi ra ngoài.
Tuyết càng rơi càng nhiều, trên cây cối và các mái nhà đều tích một lớp tuyết khá dầy, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy một mảnh trắng xóa.
Nơi này là khu biệt thự nên khá ít người, trên đường cơ bản là không có ai.
Diệp Mặc đẩy xe trẻ sơ sinh đi thẳng, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn hai đứa bé, đảm bảo bọn chúng không bị bông tuyết rơi vào người.
Hắn lấy điện thoại di động ra chụp hai đứa bé, rồi lại chụp cảnh tuyết.
“Đắp người tuyết thôi!”
Khi quay lại cửa biệt thự của mình, Diệp Mặc bắt đầu đắp người tuyết.
Đối với Diệp Mặc mà nói thì chuyện này hết sức đơn giản, kỹ năng Thủ công của hắn cũng bao gồm cả điêu khắc, cho nên đắp người tuyết dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay.
Rất nhanh, một người tuyết cao bằng người lớn đã xong.
Diệp Mặc cảm thấy chưa đã nghiền, liền tiếp tục đắp, rất nhanh, từng bức tượng tuyết ra lò, nào là Long Phượng, nào là chiến sĩ Ultraman, tất cả những thứ Diệp Mặc đã làm thì hắn đều đắp thành tượng tuyết.
“Hoàn thành!”
Sau khi đắp xong một bức tượng tuyết nữa, thì Diệp Mặc thở phào một cái.
Khi hắn đang định tiếp tục thì liền nghe thấy một tiếng đinh vang lên, sau đó âm thanh của hệ thống cũng vang lên.
[Nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống đang lựa chọn phần thưởng. . .]
[Chúc mừng ký chủ, nhận được 5% cổ phần của tập đoàn Volkswagen, một chiếc xe Bugatti La Voiture Noire.]
“Tập đoàn Volkswagen?”
Diệp Mặc giật mình.
Phần thưởng lần này quý giá hơn cổ phần của Võng Dật, Weibo, Penguin… nhiều lắm, bởi vì tập đoàn Volkswagen là một tập đoàn nổi tiếng toàn cầu, tất cả những tập đoàn Audi, Porsche, Bugatti… đều có giá thị trường khoảng 100 tỷ đô la mỹ.
Hơn nữa, lại còn tặng thêm một chiếc xe.
“Lại là Bugatti à!” Diệp Mặc mỉm cười.
Lúc trước hắn cũng đã dùng tiền để mua một chiếc Chiron.
Diệp Mặc lấy điện thoại di động ra tìm kiếm một chút, sau khi xem xong thì lại hơi giật mình.
Chiếc xe Bugatti La Voiture Noire này toàn cầuchỉ có một chiếc duy nhất, trị giá hơn 100 triệu, còn đắt hơn chiếc Sweptail kia một chút.
Diệp Mặc đưa hai đứa bé vào nhà, rồi đi qua nhà để xe.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy chiếc Bugatti La Voiture Noire đang đỗ trong này, chiếc xe này toàn thân đen nhánh, tạo hình còn phong cách và ngầu hơn chiếc Chiron của hắn nhiều, bảo sao Bugatti La Voiture Noire được gọi là chiếc siêu xe truyền kỳ.
Diệp Mặc còn thấy hệ thống đã thân mật bổ sung biển số xe giống như lúc trước luôn.
“Quá ngon!”
Diệp Mặc mở cửa xe vào ngồi một chút, hắn có chút sợ hãi và thán phục.
Sweptail là chiếc xe xa hoa và sang trọng nhất, còn chiếc Bugatti La Voiture Noire này thì chính là chiếc xe thể thao cao cấp nhất.
Diệp Mặc xem một lát rồi đóng cửa xe, đi về cửa chính biệt thự.
Hắn tiếp tục đắp tượng tuyết, mãi cho đến khi tràn ngập sân thì hắn mới dừng lại, lấy điện thoại di động ra chụp một đống ảnh, rồi up lên vòng bạn bè.
Rất nhanh đã có người vào like
Vẫn là hoa khôi Phó, nàng còn bình luận: “Đi phương bắc rồi à?”
Sau đó, lại có vài người bạn vào like, Cha Diệp cũng vào like, lại còn bình luận rằng: “Con trai, con đến nơi rồi à? Chú ý giữ ấm cơ thể nhé”
Rất nhiều người thì lại đặt sự chú ý vào các bức tượng tuyết, còn có không ít người chú ý hai đứa bé, cũng có không ít người hỏi hắn đi đâu.
“Đi Đế Kinh!”
Diệp Mặc trả lời một câu ở bên dưới.
“Anh Diệp, anh đến Đế Kinh rồi à?”
Diệp Mặc vừa vào nhà, chuẩn bị gọi điện thoại về nhà, thì có tin nhắn gửi đến, hắn cầm lên xem thì hóa ra là Giang thiếu gia!
Vị Giang thiếu gia này còn thường xuyên sôi nổi trong phòng Live stream của Diệp Mặc, lại còn quét không ít lễ vật nữa.
“Vừa đến lúc sáng!” Diệp Mặc trả lời.
“Vậy thì đi ra uống chút rượu và ăn bữa cơm đi!” Giang thiếu gia hưng phấn nói.
“Hôm nay chắc là không được rồi, để ngày mai hoặc ngày kia đi!”
Diệp Mặc suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Được được được! Khi nào anh Diệp rảnh thì cứ nói với tôi là được!”
“Ok!”
Diệp Mặc trả lời một câu, sau đó gọi điện thoại về nhà, hàn huyên với cha mẹ một chút, để cho bọn họ yên tâm.
Sau đó, Diệp Mặc lại trả lời một ít bình luận.
Hơn năm giờ chiều, Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny mới trở về, hai người còn mang theo rất nhiều thứ trở về.