“Tới nơi rồi!”
Bất tri bất giác, chiếc xe đã đến mục đích.
Chiếc xe đi qua một cánh cổng chính hào hoa, bên trong là những căn biệt thự xa hoa, nhìn trông đều rất mới, những căn biệt thự này đều được thiết kế theo phong cách hiện đại, hoàn toàn khác biệt với phong cách của những căn biệt thự cũ ở Đế Kinh.
“Ở bên kia!”
Tài xế tìm một lát, cuối cùng cũng tìm được căn biệt thự của Diệp Mặc.
Chiếc xe dừng lại, tài xế xuống xe bê hành lý, rồi mới lái xe rời đi.
Diệp Mặc đứng trước cửa chính của biệt thự, vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy bông tuyết bay đầy trời, hắn lập tức hơi xúc động.
Một người phương nam như hắn thì làm sao có thể nhìn thấy trận tuyết lớn như vậy chứ.
Diệp Mặc ngẩng đầu lên nhìn, rồi cúi xuống xem hai đứa bé, đảm bảo hai đứa bé không bị bông tuyết rơi vào người, lúc này hắn mới yên tâm.
“Anh đến rồi!”
Đúng lúc này, trong biệt thự truyền ra một giọng nói quen thuộc, dễ nghe như giọng hát vậy.
Sau đó, cánh cửa mở ra, một gương mặt xinh đẹp giống như tiên nữ trên trời xuất hiện.
Nàng nhanh chân bước qua, rồi chui vào ngực Diệp Mặc, chăm chú ôm lấy hắn.
“Được rồi! Vào trong trước đi, em mặc ít thế này mà không lạnh sao!”
Diệp Mặc vuốt vai của nàng, rồi vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng, ôn nhu nói.
“Ừm!”
Tô Ngọc Tình nhỏ giọng đáp lời, rồi tranh thủ thời gian quay người đi vào nhà.
Diệp Mặc đẩy xe đẩy đi vào trước, rồi mới quay ra xách hành lý vào nhà.
“Ấm áp thật!”
Hắn thở phào một hơi, rồi cởi chiếc áo khoác dầy ở trên người xuống.
“Anh vất vả rồi!”
Tô Ngọc Tình bế hai đứa bé lên, cởi áo khoác ngoài của chúng ra, rồi đặt bọn nhỏ vào trong nôi.
Nàng đi qua nắm tay Diệp Mặc, nhẹ nhàng siết chặt rồi ôn nhu nói.
“Đi, em dẫn anh đi thăm quan nhà mới!”
Nàng nở nụ cười xinh đẹp, rồi kéo Diệp Mặc đi.
Nàng mặc một bộ đồ ngủ, bên ngoài choàng một chiếc áo tơ lụa mong, phong thái uyển chuyển ở bên trong như ẩn như hiện, bờ vai yêu kiều giống như đao gọt, vòng eo nhỏ nhắn và mềm mại như rắn nước.
Bên dưới thì là đường cong kinh người từ mông xuống eo.
Đôi chân ngọc hoàn mỹ vừa dài vừa thẳng, trơn bóng trắng nõn giống như ngọc.
Khi nàng di chuyển thì dáng người chập chờn, cực kỳ gợi cảm.
Diệp Mặc nhìn thấy thế thì hơi rung động, mặc cho nàng lôi kéo đi khắp nơi trong biệt thự, nhìn một đống phòng rồi nghe nàng giới thiệu.
“Tất cả gian phòng ở bên này sẽ là phòng làm việc của anh, em đã mua hết tất cả các thứ rồi, anh xem có thiếu cái gì không!”
Nàng giới thiệu xong dãy phòng bên phải, lại dẫn Diệp Mặc đi qua dãy phòng ở bên trái.
“Rất tốt!”
Diệp Mặc xem qua một chút, các thiết bị cơ bản đều đầy đủ.
“Anh đến rồi à!”
Khi quay lại phòng khách, chỉ thấy Dương Mạn Ny đang đi từ trên tầng trên xuống, Dương Mạn Ny choàng áo khoác để che đi cơ thể nở nang và uyển chuyển, bên trong thì vẫn mặc đồ ngủ, trên gương mặt xinh đẹp và thành thục thì lại hơi ủ rũ.
“Hai người vừa ngủ dậy à!”
Diệp Mặc kinh ngạc nói.
“Hôm qua là tết Nguyên Đán(*) nên bọn tôi ra ngoài đi dạo, khi trở về còn phải dọn dẹp nhà cửa nữa, rất mệt mỏi.” Dương Mạn Ny vừa ngáp vừa đi xuống.
(mình nghĩ đây là tết tây, nhưng tác lại viết là tết nguyên đán, nên mình cũng giữ theo tác giả)
“Ai nha! Hai bảo bối nhỏ có nhớ dì Dương không nào!”
Dương Mạn Ny đi qua ôm hai đứa bé, lần lượt hôn một cái.
“Trong nhà còn thứ ăn không?”
Diệp Mặc nhìn đồng hồ thì thấy là giữa trưa rồi, hắn liền chuẩn bị nấu cơm.
“Có, trong tủ lạnh ý, hôm qua bọn em đi siêu thị nên đã mua một ít.” Tô Ngọc Tình nói: “Anh làm vài món đơn giản thôi là được, em đi thay quần áo trước đã.”
Nàng nói xong thì chạy lên tầng.
Mấy phút đồng hồ sau nàng lại đi xuống, một chiếc áo sơ mi trắng phối hợp với một chiếc quần jean, khiến cho những đường cong ngạo nghễ và gợi cảm của nàng phát huy ra vô cực tình tế.
Nhất là chiếc quần jean chật cứng này, khiến cho đôi chân vốn dĩ đã thon dài của nàng lại càng trở nên thẳng tắp, kể cả phần mông cũng càng vểnh cao và tròn trịa, sung mãn hơn.
Dáng người như vậy, đúng thật là giống như ma quỷ.
“Để em bế cho!”
Tô Ngọc Tình tiếp nhận hai đứa bé ở trong tay Dương Mạn Ny.
“Hình như chúng hơi đói bụng!”
Tô Ngọc Tình liền ngồi xuống, vén áo lên rồi cho hai đứa bé bú.
“Dạo này lại nhiều sữa quá à?”
Diệp Mặc ở trong bếp nhìn thấy thế thì hỏi.
“Hơi hơi!”
Tô Ngọc Tình cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi cau nhẹ mày lại.
Khi còn ở nhà, nàng cho bọn nhỏ bú thì sẽ không căng cứng, nhưng chỉ cần hai ba ngày không cho bọn nhỏ bú thì ngực liền bắt đầu căng lên, nàng phải vắt bớt ra mới đỡ, trước kia nàng còn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng bây giờ thì nàng cũng đã quen rồi.
“Chiều nay em có chút việc, nên ăn cơm xong em và chị Mạn Ny sẽ đi ra ngoài, anh muốn mua cái gì thì nói cho em biết, khi nào em về em sẽ mua.”
Một lát sau, Tô Ngọc Tình nói.
“Cũng không có gì, chỉ là mua thêm một ít vật dụng của bọn nhỏ để dự trữ thôi.” Diệp Mặc cười nói.
“Ok!”
Tô Ngọc Tình trả lời một câu.
Ăn cơm xong, hai người Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny ngồi xe đi.