Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 357 - Chương 357: Ninh Vũ Đình: Quả Nhiên Là Tên Bại Hoại Mà!

Chương 357: Ninh Vũ Đình: Quả nhiên là tên bại hoại mà! Chương 357: Ninh Vũ Đình: Quả nhiên là tên bại hoại mà!

Trong đám người, bóng người kia hết sức cao gầy.

Cô gái này mặc trên người một chiếc áo khoác màu đen che khuất đi những đường cong cơ thể, bên dưới áo khoác thì là đôi chân ngọc thẳng tắp và thon dài, trơn bóng và trắng nõn.

Dưới đôi chân ngọc là một đôi giày cao gót màu đen.

Cộc cộc cộc!

Dáng người cô chập chờn khi cô bước đi, mái tóc đen nhánh như gấm kia thì đang nhảy múa.

Trong tay cô còn đang kéo một chiếc va li, dưới ống tay áo là một bàn tay thon dài tinh tế, trắng nõn và mềm mại.

Một tay khác thì đang cầm điện thoại di động đặt lên tai, hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Cô đang nói ngoại ngữ chứ không phải tiếng Trung.

Diệp Mặc dừng bước, ngước mắt lên nhìn rồi lại hít hà một hơi.

Trên người của cô gái này đang tỏa ra mùi thơm đặc biệt đó.

“Ông chủ, anh sao thế?”

Ninh Vũ Đình cũng dừng lại, rồi quay đầu kinh ngạc hỏi.

“Nhìn thấy gái đẹp à?”

Ninh Vũ Đình cũng nhìn theo về phía đó, rồi bĩu môi một cái, nở một nụ cười ranh mãnh.

“Không phải!”

Diệp Mặc quay người lại, rồi lắc đầu nói.

Tuy rằng lướt qua, nhưng hắn vẫn chưa nhìn thấy rõ gương mặt của cô gái đó, hắn chỉ ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ trên người cô gái đó, cho nên hơi để ý mà thôi.

Từ sau khi Trù Nghệ tăng lên cấp {Siêu Phàm}, thì khứu giác của hắn cực kỳ nhạy bén, còn nhạy bén hơn mũi chó, thậm chí phải hơn người bình thường gấp mấy nghìn lần, cho nên hắn khá để ý đến những thứ có mùi thơm đặc biệt.

“Chỉ là. . .Nước hoa của cô ấy hơi đặc biệt thôi!”

Diệp Mặc cười nói.

“Nước hoa? Cô ấy xịt loại nước hoa gì thế?” Ninh Vũ Đình hơi giật mình.

Nàng chả ngửi được cái gì cả.

“Không biết, có lẽ là loại đặc chế.” Diệp Mặc nói.

“Ông chủ, anh hiểu rõ nước hoa như thế cơ à?”

Ninh Vũ Đình kinh ngạc nói: “Thế anh có biết hôm nay tôi xịt nước hoa gì không?”

Ninh Vũ Đình nói xong thì nhấc ngón tay chỉ vào mình, rồi cười một tiếng đầy quyến rũ.

“Chanel Coco!”

Diệp Mặc liếc nhìn Ninh Vũ Đình một cái, rồi thản nhiên nói.

“Anh không cần ngửi mà cũng biết à?”

Ninh Vũ Đình hơi giật mình, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Khi nàng vừa tắm xong thì chỉ xịt một ít nước hoa, sau khi mặc quần áo vào thì mùi hương lại càng nhạt hơn, phải dính sát vào nàng thì mới có thể ngửi được, nhưng mà ông chủ lại đứng cách xa mấy bước chân, thì làm sao có thể ngửi được nhỉ.

Sau đó, Ninh Vũ Đình bỗng nhiên nghĩ đến thứ gì, trên gương mặt kiều mị lập tức xuất hiện hai áng mây đỏ.

Nhất định là vừa rồi, anh ta nhân lúc mình không chú ý, vụng trộm ngửi một chút.

Quả nhiên là tên bại hoại mà!

Ninh Vũ Đình âm thầm hừ một tiếng.

Xem ra, không phải là anh ta không bị rung động bởi vẻ đẹp của mình.

Ninh Vũ Đình hơi nhướn mày lên, cảm thấy hơi đắc ý.

Mình biết ngay mà! Anh ta có đam mê cosplay biến thái như vậy, thì làm sao có thể không để ý chút nào tới mình được chứ.

Ninh Vũ Đình vừa nghĩ đến cosplay, thì trong đầu nàng lại xuất hiện rất nhiều những hình ảnh khiến cho người ta xấu hổ.

Gương mặt của nàng lại đỏ bừng bừng lên.

Từ lần đầu tiên mặc những bộ cosplay đó, thì những hình ảnh xấu hổ này dường như đã khắc sâu vào trong óc của nàng vậy, không thể nào vứt bỏ chúng ra được, trong óc nàng thường xuyên xuất hiện những hình ảnh này, có khi nội dung cốt truyện còn sẽ đổi mới, phát triển theo phương hướng còn xấu hổ hơn.

Ai nha nha! Không thể nghĩ nữa, quá xấu hổ rồi!

Ninh Vũ Đình cúi đầu che đi gương mặt đang nóng hôi hổi.

Đôi mắt xinh đẹp và vũ mị giống như đã ngập nước, càng lộ ra vẻ quyến rũ và khiêu gợi hơn.

“Cô sao thế?”

Diệp Mặc hơi giật mình.

“Không sao… không sao!”

Ninh Vũ Đình vội vàng lắc đầu: “Tự nhiên thấy hơi nóng thôi, anh xem này, mặt tôi đều nóng đến đỏ cả lên rồi.”

“Kỳ lạ, chỗ này không nóng chút nào mà!”

Diệp Mặc buồn bực nói.

“Tôi cũng không biết nữa! Chúng ta đi nhanh đi!”

Ninh Vũ Đình đỏ mặt, vội vàng chuyển chủ đề.

Diệp Mặc cũng không để ý, tiếp tục đi về phía trước.

“Ông chủ, bọn tôi đi trước đây!”

Đám người cầm hành lý đi ra ngoài gọi xe, rồi đi dến khách sạn.

“Chủ tịch Diệp!”

Sau đó xe của hàng không Thần Tinh mới đến, bọn họ xách hành lý của Diệp Mặc lên xe.

“Đi Lệ Cung Uyển!”

Ngồi lền xem, Diệp Mặc nói với tài xế.

Chiếc xe khởi động rồi bắt đầu di chuyển.

Trên đường đi, Diệp Mặc ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời hơi âm trầm và u ám.

“Sắp có tuyết rơi rồi!”

Tài xe cũng nhìn ra ngoài trời, rồi lẩm bẩm một câu.

“Tuyết rơi à!” Diệp Mặc hơi giật mình.

Đối với một người ở phương nam như Diệp Mặc, thì tuyết đúng là một thứ không dễ thấy, phương nam thỉnh thoảng cũng có tuyết rơi, nhưng chưa kịp tích lũy thì đã tan chảy hết.

“Xem ra trận tuyết này khá lớn đây!”

Diệp Mặc mở điện thoại di động ra xem dự báo thời tiết rồi lẩm bẩm một câu.

Chiếc xe tiếp tục di chuyển, dọc đường có không ít kiến trúc và phong cảnh, hoàn toàn chính xác là hơi khác với phương nam.

Bầu trời thì càng ngày càng âm u, cũng có những bông tuyết đang rơi xuống.

Bình Luận (0)
Comment