“Tổng giám đốc Ninh, chúng ta nhiều người như vậy, thì máy bay có chứa hết nổi không? Tôi nghe nói máy bay tư nhân đều rất nhỏ, chỉ có thể ngồi được vài người thôi mà.” Bỗng nhiên, có người hỏi.
“Máy bay của ông chủ chúng ta khác với những người khác, máy bay của ông chủ rất to! Đừng nói là 20 người chúng ta, coi như là gấp đôi thì cũng chứa hết được.”
Ninh Vũ Đình quay người cười nói.
“Rất to? To đến mức độ nào chứ?”
Người kia buồn bực nói.
“Máy bay Boeing 747, anh nói xem có to không?” v nói.
“Bo. . . Boeing? Đây chẳng phải là máy bay hành khách sao? Máy bay này mua được à? Vậy thì phải bỏ ra bao nhiêu tiền chứ?” Người kia trợn mắt há hốc miệng, líu lưỡi nói.
“Tôi nghe ông chủ nói là hai tỷ!”
Ninh Vũ Đình bĩu môi một cái rồi cười nói.
Sau khi người kia nghe xong thì chấn động toàn thân, ánh mắt trợn trừng trừng, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Hai tỷ?
Chỉ để mua một cái máy bay tư nhân?
Chuyện này… cũng quá xa xỉ rồi!
Những người còn lại cũng bị chấn động, họ đều cảm thấy không dám tin, bọn họ chỉ nghe nói đến máy bay tư nhân nhỏ vài trăm triệu, chứ chưa từng nghe nói đến máy bay tư nhân nào hai tỷ cả!
Tần Vĩ cũng hơi giật mình, trong mắt toát ra vài phần rung động.
Đại gia bình thường thì sẽ không chơi nổi loại máy bay tư nhân đắt như vậy, vị ông chủ mới này của mình quả thật là sâu không lường được!
“Tổng giám đốc Ninh, đến cùng thì. . . lai lịch của ông chủ chúng ta là gì vậy?”
Một lúc sau, mới có người lấy lại tinh thần, rồi tò mò hỏi.
Vị ông chủ mới này quá thần bí!
Đến bây giờ mới chỉ xuất hiện một lần trong công ty, nghe nói là còn trẻ tuổi đẹp trai nữa chứ.
“Làm sao tôi biết được!”
Ninh Vũ Đình nhếch miệng.
Thật ra nàng cũng không rõ lắm, nàng chỉ biết anh ta rất giàu có, với lại, vợ của anh ta là Tô Thiên Hậu, và còn có một thân phận là người nổi tiếng ở trên mạng, còn lại những thứ khác thì nàng không rõ lắm.
“Đến cả Tổng giám đốc Ninh cũng không biết à!”
“Quá thần bí!”
Mọi người lại bắt đầu nghị luận một trận.
Rất nhanh, chiếc xe đã đến sân bay, một đoàn người cầm hành lý xuống xe, rồi đi vào trong.
“Mấy vị là người của tập đoàn Thiên Hành đúng không! Xin mời đi theo tôi, Chủ tịch Diệp đang chờ mọi người ở bên trong.”
Đoàn người vừa mới đi vào cửa thì đã có người đi qua nhiệt tình nghênh đón.
“Chủ tịch Diệp?”
Ninh Vũ Đình hơi giật mình: “Cô là . . .?”
“Chủ tịch Diệp chính là chủ tịch của tập đoàn hàng không Thần Tinh chúng tôi! Mọi người không biết à?” Cô gái kia kinh ngạc nói.
Sau khi Ninh Vũ Đình nghe xong thì há hốc miệng, lại ngạc nhiên một trận.
Đám người ở sau lưng nàng cũng ngẩn ngơ, mặt mũi tràn đầy rung động.
Tập đoàn hàng không Thần Tinh!
Bọn họ đều nghe nói qua cái tên này, đây là một tập đoàn hàng không cực kỳ nổi tiếng!
Tập đoàn này cũng là của ông chủ Diệp sao?
“Rốt cuộc thì anh ta có bao nhiêu tiền đây!”
Nửa ngày sau Ninh Vũ Đình mới lấy lại tinh thần, ròi cười khổ nói.
Nàng còn tưởng rằng minh sẽ không giật mình nữa, nhưng mà không ngờ hôm nay lại bị dọa sợ rồi.
“Thực lực của ông chủ Diệp thực sự là quá hùng hậu!”
Tần Vĩ hít một hơi, trong lòng cũng có vài phần chấn động.
Đoàn người bọn họ đi vào trong, sau đó có một chiếc xe chở một họ ra máy bay, một lát sau, chiếc xe dừng lại trước một chiếc may bay cực kỳ to lớn.
“To quá!”
Xuống xe, một đoàn người lại bắt đầu ngơ ngác.
“Hoan nghênh quý khách!”
Bọn họ đờ đẫn đi qua, khi nhìn thấy hai hàng nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đứng ở cửa khoang thì lại ngẩn ngơ.
Sau khi đi vào trong máy bay, bọn họ nhìn bốn phía một chút thì lại líu lưỡi, bọn họ đã bị nội thất xa hoa trong máy bay làm cho khiếp sợ.
“Ông chủ!”
Ninh Vũ Đình cũng nhìn đến ngây người, một lát sau mới tỉnh táo lại, nàng lại nhìn về phía người thanh niên đang ngồi, rồi chào một tiếng.
“Ông chủ!”
Một đoàn người cũng vội vàng lấy lại tinh thần, rồi khom người chào hỏi.
“Mọi người ngồi xuống cả đi!”
Diệp Mặc mỉm cười với bọn họ.
“Ông chủ, vị này chính là Phó tổng giám đốc Tần mà tôi đã đề cập qua.”
Ninh Vũ Đình đi qua, chỉ vào Tần Vĩ rồi giới thiệu nói.
Diệp Mặc hơi ngơ ngác một chút, rồi chợt nhớ ra.
Người này chính là người đã chụp được ảnh của mình và Ngọc Tình, đúng là khá có bản lĩnh.
“Xin chào!”
Diệp Mặc đứng dậy rồi vươn tay ra bắt tay đối phương.
Mọi người ngồi xuống trò chuyện thêm một lúc, khoảng 20 phút sau thì máy bay cất cánh.
Hơn hai tiếng sau, máy bay thuận lợi hạ xuống sân bay Đế Kinh.
Vừa bước ra khỏi cửa khoang máy bay, thì tất cả mọi người đều hơi run lên.
Thời tiết bên ngoài quá lanh.
“Mọi người đã đặt được khách sạn chưa?”
Khi tiến vào trong nhà ga sân bay, Diệp Mặc vừa đẩy xe dành cho trẻ sơ sinh, vừa dạo bước đi cùng bọn họ.
“Đặt xong từ lâu rồi!”
Ninh Vũ Đình gật đầu.
“Vậy thì tốt, nếu như có chuyện gì thì cứ liên hệ với tôi là được!” Diệp Mặc cười nói.
Giờ phút này, trong sân bay người đến người đi, âm thanh ồn áo huyên náo.
Trong không khí, lại tràn ngập các loại hương vị.
Rất nhiều mùi nước hoa thường gặp, những mùi này rất nặng, có thể che đậy đi những mùi vị khác.
Song, vừa đi được vài bước, bỗng nhiên có một hương thơm kỳ bay vào trong lỗ mũi của Diệp Mặc, hắn nhẹ nhàng ngửi một cái, sắc mặt hơi thay đổi, bước chân cũng dừng lại.
Mừi thơm này vô cùng đặc biệt, hắn chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm này.
Lúc này, một bóng người uyển chuyển lướt thoáng qua người Diệp Mặc.
Mùi nước hoa kỳ lạ kia lập tức nồng đậm hơn rất nhiều, tràn ngập lỗ mũi.
Diệp Mặc hơi giật mình, quay người nhìn sang.